Cổ Vân Trấn, nằm phía đông bắc Mộc Quốc, địa thế cũng không tính quá thuận lợi. Tuy thế, cũng coi như là được thiên nhiên ưu ái, xuân có hoa màu lúa tốt, đông dù lạnh tới thấu xương nhưng lại vẫn có thực vật sinh trưởng.
Vì tính chất khí hậu tách bạch rõ ràng hai mùa xuân cùng đông, mà người dân nơi đây cũng chỉ chủ yếu trồng hai loại cây. Lúa vào mùa, Phong Thanh vào mùa đông. Lúa gạo thì không có gì đặc biệt, nhưng nổi trội nhất là cay Phong Thanh. Cây Phong Thanh vào mùa đông lá héo lại, nhưng cũng không hề chết. Bù lại mật cây Phong Thanh ngon ngọt, không chút nào thua kém mật ong, có thể nói là bán chạy vô cùng.
Lại nói về tình huống của Cổ Vân Trấn, dịch bệnh đến đúng lúc giao mùa từ xuân sang đông. Mới đầu người dân trong trấn chỉ nghĩ là cảm mạo bình thường, lại không nghĩ người bệnh bắt đầu phát bang, từ bang đỏ lại thành mủ. Cuối cùng là chết trong đau đớn.
Cổ Vân Trấn cũng không tính là nghèo, từ khi bắt đầu phát bệnh, người dân đã tự mời y sĩ khắp nơi tới. Nhưng tình thế không một chút nào chuyển biến tốt. Thậm chí còn có y sĩ không may cảm nhiễm, mấy ngày sau liền bỏ mình. Cũng từ đó, không ai nguyện tới Cổ Vân Trấn vì người dân khám bệnh.
Nói tiếp, cách đây mấy tháng, ranh giới Bách Hộ Trận lại chịu yêu tộc quấy rầy, quan phủ vì vơ vét lấy lương thảo cũng không rãnh bận tâm tới Cổ Vân Trấn. Huyện quan sau khi thu thếu lương, liền tự mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-dia-van-hoi/82205/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.