Chương 17 
 CHÚNG TA CẦN NĂM TRIỆU 
 “Các người quá coi trọng tôi rồi. Năm triệu… tôi không móc ra nổi đâu.” 
 Năm triệu giống như một bức tường cực lớn đang đè lên người Cố Nghiên Ca. 
 Liễu Thanh Như vừa nghe thấy thế lại bắt đầu khóc lóc om sòm: “Nghiên Ca, dì cầu xin con đấy, con cứu chúng ta lần này đi.” 
 Cố Nghiên Ca chưa từng nghĩ rằng đời này có thể nhìn thấy người đàn bà mà cô ghét nhất sẽ quỳ gối trước mặt mình như thế. 
 Khoảnh khắc này khiến mũi cô cay cay, nếu như không phải cố kiềm chế thì chỉ sợ cô đã khóc rồi. 
 Hành lang bệnh viện ngập tràn mùi thuốc tẩy gắt mũi. 
 Mà những người nhà bệnh nhân và bệnh nhân vội vã đi lại đều đang nhìn chằm chằm Cố Nghiên Ca. 
 Tình cảnh như vậy ở nơi đây đã quá quen rồi. 
 Đơn giản chỉ vì tiền! 
 Khuôn mặt Cố Nghiên Ca nóng bừng, cô đã sớm chẳng còn để ý tới ánh mắt những người xung quanh nữa. 
 Cô nghiêng người lùi lại, nghiến răng nói: “Dì đứng lên đi, tôi không nhận nổi đâu.” 
 “Nghiên Ca, dì xin con, bây giờ con là con dâu của nhà họ Lục, chút tiền này đối với con mà nói chỉ là mở miệng mà thôi. Nhưng đối với chúng ta mà nói lại là hy vọng của cả nửa đời sau rồi. Nghiên Ca…” 
 Cố Nghiên Ca hít mạnh một hơi, tay cô nắm chặt lại, móng tay đâm rách lòng bàn tay non mềm mà vẫn không hay biết. 
“Tôi… tôi chỉ có thể cố gắng hết 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-co-em/2127314/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.