Lục Thiếu Nhiên thừa cơ mở hộp quà ra, bên trong là một mặt dây chuyền ngọc lục bảo trong suốt khảm giữa sợi
dây chuyền kim cương.
Tuy 3rằng kim cương rất lấp lánh, nhưng viên ngọc lục bảo màu xanh biếc lại càng rực rỡ muôn phần.
Nghiên Ca chỉ liếc qua lấy lệ, nặng nề h1ít sâu một hơi rồi nói: “Chú Út, thím Út, món quà này quý giá quá, tôi
không thể nhận được!”
Lục Lăng Nghiệp cau mày, còn Hoàng An Kỳ 9lại hậm hực thở dài: “Xem ra Nghiên Ca không thích rồi. Thôi
không sao, để tôi tặng cô món quà khác nhé.” Dứt lời, cô ta vừa định đứng dậy tìm3 cho cô một món quà khác, thế
nhưng Lục Lăng Nghiệp lại đột nhiên nói tiếp: “Không thích phải cũng nhận. Mỗi người một túi quà, không thừa
đầu8!”
Giọng anh lạnh lùng, cứng rắn, vẫn là thái độ bá đạo ấy, không cho phép người ta từ chối. Nghiên Ca cố giấu đi
khuôn mặt bừng bừng giận dữ. “Ôi chà, viên ngọc lục bảo màu xanh biếc này trong veo, thoạt nhìn đã biết giá trị
của nó không nhỏ đầu. Vợ à, không nhận thì phí lắm, hay là cứ cất đi, xem như là quà ra mắt.” Lục Thiếu Nhiên
đậy hộp quà lại, cất vào trong túi rồi thuận thể đặt vào trong lòng Nghiên Ca. Điệu bộ hám tài ấy của anh là cách
duy nhất để khéo léo ngăn cản hành động xốc nổi của cô.
Trái tim cô đau đớn vô cùng, nhìn hộp quà đầy chua xót.
Lê Uyển thân mật nắm tay Hoàng An Kỳ, lườm Nghiên Ca, nói: “An Kỳ, em đừng để bụng nhé. Nó bị Thiếu Nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-co-em/2127492/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.