Một tháng sau, Hàn Hàn trở lại.
Ba Trác Kiếm nhờ cấp dưới đưa bé về nên Trác Kiếm và Hàn Hiểu ra sân bay đón bé. Có lẽ đây không phải là lần đầu Hàn Hàn xa Trác Kiếm nhưng đây lại là lần đầu tiên bé xa Hàn Hiểu từ khi tìm thấy cô. Dường như bé sợ sẽ không thấy Hàn Hiểu nên khi vừa ra cửa đã nhìn thấy Hàn Hiểu, bé há miệng cười tươi, vui vẻ chạy nhanh đến nhào vào lòng Hàn Hiểu, gọi to “Mẹ.”
Vừa đến nhà, Hàn Hàn liền lấy bịch khoai tây chiên mà ông nội mua đưa cho Hàn Hiểu ăn. Hàn Hiểu không muốn tranh đồ ăn với con nhưng không nỡ từ chối lòng nhiệt tình của bé, đành ăn mấy miếng, vừa ăn vừa khen: “Hàn Hàn ngoan quá đi, biết báo hiếu mẹ rồi đấy.” Lời này không nói thì thôi, vừa nói ra lại giống như cổ vũ Hàn Hàn, bé cầm miếng khoai tây liên tục đút cho Hàn Hiểu, giống như muốn chứng minh mình là đứa con ngoan nhất quả đất. Hàn Hiểu ăn một ít, về sau ngán quá thật sự ăn không nổi nữa, lại không nỡ từ chối con như vậy, đành âm thầm chuyền cho Trác Kiếm.
Trác Kiếm nhìn thấy Hàn Hiểu lúng túng như vậy, thầm cười: đúng là mới làm mẹ có khác! Anh vỗ đầu Hàn Hàn, nói: “Bé con, qua đây ba nói nhỏ nào.”
Quả nhiên Hàn Hàn bị lòng hiếu kì thu hút, quay qua nói nhỏ với Trác Kiếm, sau đó chỉ thấy bé vui vẻ gật đầu, rồi chạy về nhào vào lòng Hàn Hiểu, chọn một tư thế đẹp nhất ngọt ngào nhìn cô cười. Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-la-noi-anh-yeu-em/1684883/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.