Tôi dùng thời gian mười năm để quên đi một người, trái lại chỉ làm cho hình dung về cô ấy trong đầu càng thêm sống động.
Nhớ lại năm ấy, Trương Tịnh Vũ vô cùng hoảng hốt gọi điện cho tôi nói với tôi rằng, Hạ Mộc đã chết.
Tôi cầm điện thoại im lặng một lúc lâu, tâm trạng chìm vào đau thương, sống mũi cũng cay cay, nước mắt suýt rơi ra.
Trước mắt tôi chợt hiện lên khung cảnh lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Mộc. Một cậu bé có đôi mắt lạnh lùng quá u tối. Và một khuôn mặt đẹp đến hoàn mỹ.
Cậu bé này dường như không được ông trời quan tâm đến, cuộc đời cậu ấy, ngắn ngủi, gập ghềnh, rồi lại trở nên rực rỡ, giống như pháo hoa phát sáng giữa một màn đêm đen kịt.
Trên màn trời ấy, nó nở bung ra, trong giây phút mọi người còn chưa kịp thốt lên kinh ngạc, chỉ một thoáng, pháo hoa đã biến mất.
Cậu ấy đi, cũng mang cô theo cùng.
Khi tôi đứng trong nghĩa trang nhìn thấy cô ấy quỳ trước mộ bia, ngón tay thon thon nhẹ nhàng vuốt ve lên bức ảnh chụp, từng chút từng chút cẩn thận tỉ mỉ, nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt.
Cô ấy nói: “Hạ Mộc, kiếp sau, nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Tôi im lặng đứng phía sau cô ấy, hai tay hơi nắm lại. Không biết từ bao giờ, trời bỗng nhiên đổ mưa tí tách, tôi bung dù che cho cô ấy. Thì ra, tôi chỉ còn có thể làm cho cô ấy những điều thế này thôi sao?
Cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi, khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-duong-noi-em/2266771/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.