Vừa mới vào bữa tiệc, mông ngồi còn chưa nóng chỗ, Bàng Dục đã há mồm hỏi nữ tỳ hầu hạ trà nước.
- Phì…
Xuy Tuyết thiếu chút nữa sặc ra một miệng trà.
- Hầu gia điều này… điều này cũng hỏi trực tiếp như vậy sao chứ?
- Trực tiếp cái rắm! Đi dạo kỹ viện chơi gái không hỏi thế thì hỏi cái cứt khỉ gì tốt đẹp hả?
Bàng Dục khinh khỉnh trừng mắt với hắn.
Thất Tú Phường mà hai người họ tới chơi không giống với các thanh lâu khác, vô luận bố cục trang trí, đều giống như trạch xá của một thế gia dòng dõi Nho học, không có một chút mị tục hồng trần, cảnh vật tao nhã, không khí trong mát thanh nhã mộc mạc giống như khu vực Giang Nam, trạch viên tinh xảo uốn lượn xung quanh.
Thất Tú Phường, Thất Tú Phường, mẹ nó, cái tên thôi cũng nhất định là thanh lâu rồi, có cần phải làm cho tao nhã thế này không chứ?
- Dạ.
Hầu gái nhiều lắm chỉ mười ba mười bốn tuổi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực tràn trề tuổi xuân, thanh âm mềm mại non nớt, vừa tinh tế lại vừa êm tai.
Bàng Dục cau mày.
- Thất Tú là bảy vị vũ cơ nổi danh nhất khi ca vũ phường của chúng tôi mới thành lập ở Kim Lăng, nghe ma ma nói, các nàng là những cô gái có sắc đẹp và kỹ nghệ đều tuyệt hảo, lên sân khấu không đến nửa năm tên tuổi đã vang vọng Giang Nam, mỗi ngày khách tới đông thành hàng nối liền không dứt, vô luận là quan to, quý nhân hay là thế gia công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-de-nhat-dinh/1223699/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.