Dương Nguyên Khánh mặc đồ tang xuất hiện trước cửa linh bằng của Dương Tố. Ba bốn chục con cháu của Dương phủ đứng trước cửa linh bằng, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn. Họ tập trung thành một bức tường người không cho phép hắn đi vào. Dương Nguyên Khánh cũng không vội vàng lo lắng, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhân vật quan trọng trong Dương phủ xuất hiện.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Dương Huyền Tưởng từ trong phủ bước nhanh ra, y chạy vội xuống bậc lôi hai đứa con của mình từ trong đám tường người ra. Y lớn tiếng quát những con cháu khác của Dương phủ:
- Nguyên Khánh ngàn dặm xa xôi trở về bái tế tổ phụ, các ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn hắn lại, còn không mau tránh ra.
Dương Tuân, Trưởng tôn (cháu đích tôn) của Dương Ước bước lên thi lễ với thúc phụ, y chỉ Dương Nguyên Khánh nói:
- Hồi bẩm tam thúc, gia tộc đã có quyết định là không cho phép người này tham dự tang lễ của gia chủ. Người này đã bị bài trừ nguyên quán, chúng con cũng chỉ là tuân theo quyết định của tập thể mới ngăn không cho hắn vào trong.
Dương Huyền Tưởng còn muốn nói gì nữa nhưng Dương Nguyên Khánh lại khoát tay chặn y lại:
- Tam thúc không cần nói nữa, trong lòng con đều hiểu rõ.
Dương Nguyên Khánh bước lên chắp tay nói:
- Ta không phải lấy thân phận là con cháu nhà họ Dương tới đây phúng viếng. Ta là tổng quản Phong Châu, bá tước huyện Đại Lợi, Khai phủ Nghi Đồng tam ti, ta lấy thân phận này để tới phúng viếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2340423/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.