Vừa sáng sớm, Tề vương Dương Giản liền tự nhốt mình trong phòng, không gặp ai. Y đã nghe được tin Tấn vương được phong làm Ung Vương, khiến y vô cùng thất vọng. Ước mơ của y cũng bắt đầu sụp đổ, y cảm thấy con đường phía trước của mình từ bây giờ đã không còn ánh sáng nữa, một mình y phải đơn độc trong bóng tối mờ mịt đó.
- Điện hạ!
Giữa trưa, ngoài của truyền đến giọng nói cung phụng của Trương Trọng Kiên,
- Ty chức có lời quan trọng muốn nói với Điện hạ.
Dương Giản không thèm chú ý đến gã, y làm như không nghe thấy gì, nhìn chằm chằm vào bức tường, trong lòng y là sự giãy dụa trong bóng tối.
- Điện hạ, xin cho ty chức vào đi!
- Điện hạ, sự việc không tệ như người nghĩ đâu.
Dương Giản bỗng bừng tỉnh từ trong u sầu,
- Vào đi!
Giọng y khàn khàn.
Cửa mở, Trương Trọng Kiên đứng trước cửa,
- Điện hạ!
Gã cúi người bước vào,
- Đóng cửa lại, ta không thích ánh sáng.
Trương Trọng Kiên đóng cửa lại, bước lên trước, quỳ trước mặt Dương Giản, nhỏ giọng nói,
- Điện hạ, vẫn còn cơ hội!
Dương Giản chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Trọng Kiên với vẻ nghi ngờ,
- Ta còn cơ hội gì?
Trương Trọng Kiên cười khẽ:
- Điện hạ thử nghĩ xem, Thánh thượng năm nay bao nhiêu tuổi, Tấn vương lại có thể sống được bao nhiêu năm?
Lông mày Dương Giản dãn ra, ánh mắt cũng sáng lên, dường như đã nhìn thấy ánh sáng trên con đường tối tăm.
- Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ đến?
Dương Giản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ha-kieu-hung/2340569/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.