Lòng Trường Đình vừa động, nàng thực sự muốn đánh hắn một trận nhưng tay lại mềm không có chút sức nào. Nàng há miệng hận không thể cắn hắn một miếng mới giải được hận trong lòng! Không phụ nàng ư? Hắn phải chết mới gọi là không phụ nàng ư? Lục Trường Đình nàng là Lục Trường Đình chứ có phải Tô Đát Kỷ đâu?! Mệnh của ai mà chẳng là mệnh, đâu phải thứ nhặt nhạnh trên đường?! Hắn muốn cứu Lục Trường Anh cũng được, nhưng chẳng nhẽ không còn cách nào khác ư? Phi dao, bắn tên, đẩy Lục Trường Anh ra… ấy vậy mà hắn lại cố tình chọn cách ngu nhất này!
Lòng Trường Đình mềm như một hồ nước, nhiều cách như thế nhưng dưới tình thế cấp bách trong đầu hắn chỉ có một cách ngốc nhất kia… Dù sao đối phương cũng là anh nàng…
Trường Đình ngồi bên giường, duỗi tay cầm lấy tay hắn thấy lạnh băng chứng tỏ hắn còn yếu.
“Ngươi vẫn luôn không phụ ta…” Trường Đình cúi đầu hé miệng cười, hỏi hắn cảm thấy sao, “… Trương tiên sinh nói ngươi hết sốt thì có thể tỉnh lại, nhưng ngươi đã hết sốt 2 ngày mà còn chưa tỉnh… Ta lại sợ vì mất máu quá nhiều, à, đúng rồi, ngươi không biết đúng không? Lúc ấy đám đại phu trên chiến trường không dám rút mũi tên ra, ca ca mới sai A Đổ hộ tống ngươi về đây. Là ta bảo Trương tiên sinh rút mũi tên ra. Ông ấy khuyên ta nếu không rút thì chết chắc, còn nếu rút thì hẳn sẽ có một đường sống. Lúc ấy ta chỉ nhắm mắt một cái, lúc mở mắt lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kieu-dong-vo-uyen/1859714/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.