Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của hai chị em, Nghê Gia khăng khăng không mời Mạc Doãn Nhi, chuyện hôm đó ở bệnh viện vất vả lắm mới nhạt dần đi. Tuy cô và Nghê Lạc không nói ra, nhưng ở vấn đề này hai người rõ ràng bất đồng ý kiến. Dù sao, Nghê Lạc và Mạc Doãn Nhi cũng từng đón sinh nhật cùng nhau những mười tám năm!
Nghê Gia nhức đầu, vì sao cô ả kia cứ phải chạy vào cuộc sống của cô chứ?
Hôm nay, Nghê Gia xuống nhà từ sớm, phát hiện Nghê Lạc đã dậy rồi, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn, đang ăn bữa sáng.
Nghê Gia dụi dụi mắt, không nhìn nhầm, véo véo má mình, cũng không nằm mơ.
Cô ngờ vực bước xuống, phát hiện Trương Lan đứng ngay trước cửa phòng, dáng vẻ khiếp sợ như thấy ma, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hết sức quy củ của Nghê Lạc, chớp mắt liên tục.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả! Thằng bé này không phải hóa điên rồi chứ?
Nghê Gia ngồi trước mặt Nghê Lạc, đa nghi như Tào Tháo nhìn cậu: “Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, ngồi thẳng tắp như thế làm gì?”
Nghê Lạc đực mặt, như không rõ cô đang nói gì, một lúc sau mới uể oải chán chường xuôi vai xuống, thả lỏng tấm lưng mình: “Chẳng phải là do chị hại à? Đứng có tư thế đứng, ngồi có tư thế ngồi, đến cả ngủ cũng phải dùng tư thế cố định!”.
Nghê Gia bật cười, xem ra thu hoạch phong phú đây: “Nói như thế, em dậy sớm thế này, cũng là do chị ‘hại’”.
“Nói nhảm!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-dai-chien/1272474/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.