Giai đoạn cuối thai kỳ, Gia Gia thường không ngủ được, đôi khi còn chui vào phòng mẹ ngủ cùng để nói chuyện với mẹ, hỏi mẹ có phải ngày trước mang thai hai đứa vất vả lắm không.
Trương Lan cười: “Người thời đấy nào có biết sướng hay khổ gì đâu”.
“...”
Không có giá trị khích lệ tinh thần nào cả, mẹ à, mẹ chẳng biết tán chuyện gì hết.
Nghê Gia lo lắng than thở: “Mẹ, trước đây con uống rất nhiều thuốc, tuy trước lúc có thai đã dừng hơn nửa năm những vẫn lo sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Liệu có xảy ra vấn đề không mẹ?”.
Trương Lan lại cười: “Trước đây mẹ cũng từng lo thai song sinh sẽ cướp chất dinh dưỡng của nhau, một đứa khi ra đời sẽ rất ngốc, chẳng phải là không có vấn đề gì hết đó sao”.
“...”
Sao lại không có vấn đề gì? Mẹ xem thằng ngốc Nghê Lạc kìa!
Nghê Gia không tán dóc nổi với mẹ nữa, loẹt quẹt dép lê về phòng, rồi rón ra rón rén chui vào chăn. Vừa mới ngoan ngoãn nằm im, Việt Trạch đã mở mắt nhìn cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Nghê Gia áy náy đẩy đẩy ngực anh, lí nhí: “Sao anh lại dậy?”.
“Không biết.” Anh nhắm mắt mỉm cười.
Quả thật anh không biết vì sao chỉ khi cô ở bên cạnh mới có thể yên giấc.
Nghê Gia ngước lên nhìn anh: “A Trạch, tuy lần nào khám thai bác sĩ cũng nói là không có vấn đề gì, nhưng em vẫn lo lắng, làm sao bây giờ?”.
Việt Trạch lại mở mắt, con ngươi đen sẫm, hỏi: “Còn nhớ lời thề trong đám cưới chúng mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-dai-chien/494778/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.