Địa điểm: Nhà họ Nghê trước đám cưới.
Buổi tối trước hôm tổ chức lễ cưới, Nghê Gia và mẹ Trương Lan cùng chen chúc trên giường bà nội nói chuyện phiếm.
Khi bà nội còn trẻ, ông nội mắc bệnh qua đời, mấy chục năm nay bà vẫn nằm ngủ một mình, nào có ngủ với người nhà bao giờ. Chỉ có vài lần, nhưng cũng là chuyện xửa xưa rồi, Nghê Lạc rất hay khóc nhè, Trương Lan không dỗ được cậu, đành phải quẳng qua cho bà.
Kể ra thì, Nghê Lạc bé con nằm trong lòng bà nội sẽ không khóc không quấy, nhưng bà nội đoán vì cu cậu bị bà dọa sợ phát khiếp đó thôi.
Trương Lan nằm trong, Nghê Gia ôm thị, chẳng hiểu tại sao lại nhớ lại trước kia, đêm đông lạnh giá, cô sẽ luôn tỉnh giấc vì chân tay giá buốt. Có bạn gái học cùng lớp bảo, buổi tối lúc đi ngủ mẹ lấy hai đùi kẹp chặt bàn chân của bạn, vậy là ấm rồi.
Khi đó, cô về nhà, nhưng không dám nói với Mạc Mặc, bởi trên giường bà ta luôn có người.
Có điều, bây giờ và sau này Nghê Gia được ôm mẹ, vậy là đủ rồi. Cô ấm áp thở dài: “Tiếc thật đấy, lẽ ra con không nên lấy chồng sớm. Con phải ngủ với mẹ mấy lần nữa mới đúng, để bù lại ngày xưa”.
“Cái con bé này, lấy chồng đến nơi rồi mà càng lúc càng giống trẻ con”. Trương Lan chọc chọc trán cô, lòng ngọt như rưới mật.
Thật ra khi xảy ra tai nạn xe, tuy trong lòng tiếc nuối vô cùng, đau lòng vì không thể bù đắp cho con gái, nhưng thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-dai-chien/494780/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.