🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ban đầu Tô Liên Y chỉ định giặt vài bộ quần áo để thay trong mấy ngày tới. Nào ngờ, nàng đã giặt sạch toàn bộ đống chăn chiếu, quần áo bẩn chất đầy sân từ lúc nào.

Làm nhiều thành quen, Tô Liên Y dần dần cũng nắm được chút kỹ năng giặt giũ. Thật ra đã mấy năm rồi nàng không tự tay giặt quần áo. Một phần vì công việc bận rộn, phần khác là nhờ có thiết bị hiện đại mang tên máy giặt.

Thực tế chứng minh rằng, cho quần áo ngâm trong chậu gỗ với bột bồ kết rồi dùng chân giẫm đạp, quả là một cách giặt vừa tiết kiệm sức lại vừa hiệu quả. Nguyên lý hoạt động cũng giống như dùng chày đập lên quần áo, hoặc tương tự như chiếc máy giặt lồng ngang hiện đại vậy.

Làng Tô gia nằm ở phương Bắc, khí hậu khô ráo, lại đang độ cuối xuân đầu hạ, chỉ một đêm mà mấy mẻ quần áo giặt đầu tiên đã gần như khô ráo.

Trời còn chưa hửng hẳn đã có vài con gà trống cất tiếng gáy báo sáng. Lúc này, mặt trời bắt đầu nhô lên, đàn gà gáy càng lúc càng rộn rã.

Người đàn ông thức dậy, trên người vẫn mặc bộ quần áo đã thay từ tối qua. Bộ này cũng bẩn chẳng kém gì, nhưng dù sao cũng còn sạch sẽ hơn đồ mặc lúc làm việc ban ngày, ít ra không dính bùn đất.

“Chào buổi sáng.”

Tô Liên Y đang dừng động tác tập buổi sáng ở giữa sân, mỉm cười chào người đàn ông vừa thức dậy.

Người đàn ông ngước mắt lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đồng tử lại đột nhiên giãn ra.

Chỉ thấy trong sân, dây phơi giăng ngang dọc khắp nơi, trên đó treo đầy quần áo, chăn màn đủ màu sắc. Dưới làn gió sớm, chúng tung bay phấp phới, rực rỡ chẳng khác nào những lá cờ đang phất phới giữa trời.

Tất cả những thứ này… đều do người phụ nữ trước mặt hắn làm sao!?

Ánh mắt sắc như dao của hắn khóa chặt trên người nàng, khóe mắt thoáng hiện vẻ khó tin, lại ẩn sâu một tia phức tạp khó tả.

Người phụ nữ trước mặt hắn vẫn mập mạp như trước, mái tóc dài vốn đã bết dầu, giờ vì mồ hôi mà càng dính thành từng lọn rủ xuống gương mặt tròn trịa. Hôm qua mặt nàng trắng bệch, vì bôi quá nhiều phấn son, giờ lớp son phấn đã lem nhem: chỗ thì trắng bệch, chỗ lại đỏ lòm, loang lổ chẳng ra sao.

Vẻ ngoài vẫn thế, ngay cả những mụn nhỏ trên mặt cũng không thiếu một cái, nhưng đôi mắt kia… lại trong sáng lạ thường, tựa như suối nguồn dưới ánh trăng, vừa rõ ràng dễ nhìn thấu, vừa sâu đến mức khó dò đáy.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, mà nàng cũng chẳng né tránh, ngược lại bình thản đối diện. Ánh mắt thản nhiên, tựa như đang cân đo hắn từ trong ra ngoài.

Nàng không nói ra, nhưng không có nghĩa là không nhận ra điều đó. Người đàn ông được gọi là Đại Hổ này, căn bản chẳng hề khờ khạo chút nào. Không những không ngốc, mà e rằng thân phận còn chẳng tầm thường.

Khí thế và ánh mắt của một người là thứ khó mà giả vờ được. Mà hắn có sát khí lạnh lẽo và áp lực vô hình toát ra đủ để chứng minh hắn không phải kẻ tầm thường.

Sát thủ? Thích khách? Hay là một ai còn nguy hiểm hơn thế?

Đôi mắt tròn xoe của Tô Liên Y hơi nheo lại, hàng mi dày khẽ phủ xuống, che đi ánh nhìn trong veo, chỉ để lộ ra tia nghi hoặc nơi đáy mắt.

Một kẻ có bản lĩnh như vậy, đầu óc rõ ràng không tầm thường, sao lại cam tâm tình nguyện làm kẻ ở rể, lại còn bị coi như nô lệ của một cô nàng béo lười chứ?

Nếu nói hắn làm vậy để trả ơn cứu mạng của Tô Phong, nàng tuyệt đối không tin.

Khả năng duy nhất có thể giải thích, chính là hắn đang mượn thân phận này để che giấu tai mắt thiên hạ!

Vẻ nghi hoặc nơi khóe mắt biết mất trong nháy mắt, gương mặt vừa còn nghiêm nghị lập tức được thay thế bằng nụ cười dịu nhẹ.

“Đại Hổ, thay bộ quần áo bẩn trên người ra đi, ở đây có bộ ta mới giặt sạch xong.”

Nói xong, nàng chẳng để ý đến phản ứng của hắn, tự nhiên đi thẳng đến chỗ dây phơi ở góc ngoài cùng sân, lấy xuống một bộ áo quần ngắn màu xanh lam sẫm, rồi xoay người đưa cho hắn.

Người đàn ông nhìn Tô Liên Y một cái thật sâu, rồi lặng lẽ nhận lấy bộ quần áo, xoay người trở vào phòng để thay.

Dưới ánh nắng sớm ngoài sân, Tô Liên Y vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhưng trong đầu thì suy nghĩ xoay vòng như chong chóng.

Nàng cũng không rõ việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai, liệu ngay từ đầu có nên tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ lưu manh, chua ngoa của “Tô Liên Y” trước kia hay không. Nhưng... nghĩ đến chuyện lão Mã kia nói, như thường hay bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp dân làng, nàng thực sự không thể giả vờ làm kẻ xấu được.

Cứ ngỡ rằng chỉ cần rời khỏi Lý phủ là sẽ yên ổn, nào ngờ hiểm họa lớn nhất lại đang ở ngay trong chính căn nhà này.

Người đàn ông tên Đại Hổ kia, sát khí ẩn sâu trong người hắn khiến nàng nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Cứ như thể bản thân đang phải sống chung dưới một mái nhà với một con dã thú ăn thịt người, chỉ bất cẩn một chút thôi cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Bây giờ bỏ trốn ngay ư? Không ổn chút nào!

Đừng nói là trong người không có lấy một đồng, ngay cả chuyện thế giới này ra sao nàng còn chưa hiểu rõ. Ở thời hiện đại, phụ nữ một mình đã rất dễ gặp nguy hiểm, huống chi đây lại là thời xưa, lạc hậu và đầy rẫy bất trắc.

Nếu cứ trốn chạy cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ là dời nguy hiểm sang lúc khác, đến lúc nó bùng lên còn rắc rối hơn nhiều!

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chưa kịp tìm ra cách thì người đàn ông đã thay đồ xong. Hắn thay rất nhanh, chưa đầy hai phút đã mở cửa bước ra.

Bộ quần áo vải lam sạch sẽ ôm lấy thân hình cao lớn, càng làm nổi bật dáng người vạm vỡ, vai rộng lưng thẳng, trông mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mái tóc rối bù vẫn chưa được gội sạch, chỉ được buộc tạm lên đỉnh đầu cho gọn. Lớp bùn đất che mặt đã bị rửa trôi, để lộ ra những mụn nhọt sưng đỏ, mưng mủ nhìn mà rợn tóc gáy, chẳng ai dám nhìn lâu. Một thân hình cao lớn, vạm vỡ như thế… lại bị gương mặt gần như lở loét này phá hỏng toàn bộ ấn tượng ban đầu.

“Bữa sáng.” Người đàn ông hờ hững đưa tay chỉ vào gian bếp, giọng trầm thấp nhưng không chút cảm xúc.

Tô Liên Y lập tức nhớ ra, hôm qua nấu canh sủi cảo và rau trộn vừng đã dùng gần hết số thực phẩm còn sót lại. Giờ… phải làm sao đây?

Khéo tay đến mấy mà không có gạo cũng bó tay chịu trói. Tô Liên Y nhất thời cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác, bèn hỏi bừa: “Đại Hổ, ngươi có biết ở đâu mua được rau dưa không?”

Lúc này, nàng cũng mặc kệ hắn có phải sát thủ hay thích khách gì nữa, chuyện no bụng vẫn quan trọng trước đã!

Người đàn ông liếc mắt nhìn nàng, rồi khẽ nghiêng đầu, đưa tay chỉ về phía Bắc.

Tô Liên Y nhìn theo hướng hắn chỉ. Dưới ánh nắng ban mai, qua những khe hở giữa dãy nhà san sát, nàng lờ mờ thấy một tấm biển vải nền trắng chữ đỏ đang đung đưa trong gió, trên đó thấp thoáng có chữ “Lương”. Thế là nàng hiểu ngay, chắc đó giống như cửa hàng gạo ở thời hiện đại.

Biết là có chỗ mua gạo rồi… nhưng vấn đề là… nàng lấy đâu ra tiền?

Hôm qua lúc dọn dẹp nhà cửa, Tô Liên Y gần như đã lục tung mọi ngóc ngách, vậy mà không tìm thấy lấy một đồng xu hay mảnh bạc nào. Nàng đành lại quay sang hỏi người đàn ông lạnh như băng trước mặt: “Đại Hổ, ngươi có tiền không?”

Hắn lắc đầu, trong mắt đầy vẻ khinh thường.

Tô Liên Y bật cười: “Không có tiền thì thôi, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó làm gì?”

Người đàn ông khẽ nhướng mày, giọng thản nhiên: “Hôm qua ngươi đến Lý phủ, mang hết tiền trong nhà đi rồi.”

Tô Liên Y lập tức nhớ ra chuyện hôm qua: để dỗ dành Lưu ma ma, nàng đã rút sạch chỗ bạc vụn giắt trong đai lưng, đưa hết cho bà ta một lần.

Bảo sao… bảo sao Lưu ma ma đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như vậy. Xem ra số bạc đó hẳn cũng không ít. Nghĩ tới đây, nàng chỉ hận không thể tự cắn lưỡi mình một cái cho hả giận. Chỉ vì một phút mụ mị đầu óc mà đem cả tiền ăn cơm đi dâng cho người ta!

Bảo sao hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường như thế.

“Khụ khụ…” Tô Liên Y gượng cười, đôi mắt to tròn đảo một vòng, vắt óc nghĩ cách xoay sở. Tuy biết rõ thân phận Đại Hổ không đơn giản, nhưng bây giờ chưa thể trở mặt ngay được.

“Có rồi! Đại Hổ, đợi ta một chút nhé!” Nàng nói xong liền xoay người chạy thẳng vào bếp.

Nếu nàng nhớ không nhầm, trong bếp vẫn còn mấy củ khoai lang.

Khoai lang là thứ rất tốt, theo Bản Thảo Cương Mục có ghi, nó giúp bồi bổ khí huyết, tăng thể lực, kiện tỳ vị, dưỡng thận âm, nổi tiếng là thực phẩm trường thọ. Có thể ăn sống, hấp, luộc hay chiên đều được.

Có một cách chế biến rất đơn giản mà lại ngon miệng, ở căn-tin bệnh viện nàng làm việc trước kia, mỗi sáng đều có món này: bánh khoai lang chiên.

Cách làm cực dễ: chỉ cần gọt khoai lang, thái thành miếng, trộn với đường và bột mì cho kết dính, nặn thành hình bánh rồi đem chiên vàng. Món này không chỉ thơm ngon, mà nhờ khoai lang giàu tinh bột và đường tự nhiên nên giúp bổ sung năng lượng rất nhanh, ăn vào no bụng mà lại khỏe người.

Chỉ một loáng, vài chiếc bánh khoai lang chiên nóng hổi đã ra lò: vàng ruộm, hơi ửng đỏ, mùi thơm lan tỏa, nhìn thôi đã thấy thèm.

Sau sự cố “thức ăn cho heo” hôm qua, người đàn ông không còn dám dễ dàng “nhìn mặt đoán món” nữa.

Hắn ngồi bên bàn, ánh mắt nghi ngờ găm chặt vào ba chiếc bánh tròn, vàng ruộm xếp ngay ngắn trên đĩa sứ trắng như tuyết, cân nhắc xem có nên liều mạng “nếm độc” không.

Tô Liên Y cũng ngồi vào bàn, nhưng cố tình chọn chỗ xa hắn nhất, cảnh giác đề phòng như đối mặt với thú dữ.

Sự cảnh giác của nàng thu hết vào mắt hắn nhưng hắn không nói gì. Hắn chậm rãi vươn tay cầm lấy một chiếc bánh khoai lang, đôi mày kiếm giật giật. Do dự một chút, hắn mới đưa lên miệng...

Vừa cắn một miếng, đôi mày kiếm của hắn lập tức chau chặt lại. Hắn vội chụp lấy chén nước bên cạnh, ngửa cổ uống ừng ực như nuốt lửa, trông bộ dạng vô cùng khổ sở.

Tô Liên Y sửng sốt, chẳng lẽ khó ăn đến vậy? Với tính cách cầu toàn của nàng, chuyện này đúng là mất mặt không chịu nổi. Nàng vội hỏi: “Có chuyện gì sao? Vị nó không ổn à?”

Người đàn ông uống cạn sạch chén trà để qua đêm, đôi mày kiếm rốt cuộc cũng giãn ra đôi chút, thấp giọng đáp: “Ngọt... quá.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.