🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Các người có chuyện gì?” Tô Liên Y đứng trước mặt hai mẫu tử họ, giọng điệu bình thản, không vui cũng chẳng giận, sắc mặt trầm tĩnh, không lộ chút biểu cảm dư thừa nào. Vốn dĩ thường ngày nàng đã như vậy, ít nói ít cười, nụ cười phần lớn cũng chỉ là giả tạo.

Chính vì thế, khi còn làm ở bệnh viện, nàng mới được gọi là “Danh y Mặc Sầu” (người chữa bệnh không lo buồn). Dĩ nhiên, tất cả những chuyện ấy giờ đã là quá khứ.

Nàng không có ác ý gì, nhưng thân hình béo mập, cộng thêm tai tiếng vốn có và gương mặt vô cảm kia, lại vô tình làm người phụ nữ sợ đến run rẩy. Thân hình gầy yếu của nàng ta cứ run lên bần bật, còn cậu bé bên cạnh thì lập tức lao ra chắn trước mặt nương mình, không dám nói lời nào, nhưng hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

“Tô… Tô cô nương…” Người phụ nữ vừa mở miệng đã run rẩy dữ dội hơn.

Tô Liên Y khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nàng đáng sợ đến thế sao? Bất chợt nàng nhớ lại hồi còn làm việc ở bệnh viện, không biết bao lần bị viện trưởng gọi lên nhắc nhở: Phải mỉm cười, mỉm cười! Phục vụ bằng nụ cười!

Nghĩ vậy, Tô Liên Y lập tức điều động 42 nhóm cơ mặt để bật chế độ “chuyên nghiệp”, gắng gượng nặn ra một nụ cười mà nàng cho là “hiền lành”.

Quả nhiên, gương mặt vừa rồi còn lạnh lùng dữ tợn, nhờ nụ cười này mà dịu đi không ít. Người phụ nữ đang run rẩy cũng bình tĩnh lại phần nào.

“Tô cô nương, vừa rồi đa tạ ngươi tương trợ, ý của ngươi chúng ta đã rõ. Đây là chút lòng thành, mong ngươi nhận cho.” Người phụ nữ vừa nói, vừa đưa mấy đồng tiền đồng ra trước mặt nàng.

Người đàn ông vừa trở về thì đứng ở góc gần cửa sổ, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bóng hắn, nhưng hắn lại có thể nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài qua ô cửa sổ mở toang.

Nhìn thấy người phụ nữ sợ hãi run rẩy đưa tiền ra, vẻ khinh thường lại càng lộ rõ trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn. Hắn vẫn còn nhớ rõ hôm qua, nàng còn chắc chắn thề thốt rằng tiền mình tiêu sẽ tự mình kiếm lại, hóa ra cuối cùng vẫn dùng cách này.

Nhưng nghĩ lại thì cũng tốt, nàng vẫn chưa thay đổi, như vậy cũng có thể xóa tan nghi ngờ trong lòng hắn.

“Hiểu ý ta sao? Ta có ý gì chứ?” Câu nói của người phụ nữ khiến Tô Liên Y sững người hỏi lại.

Trên gương mặt gầy gò, đen sạm của người phụ nữ nở một nụ cười nịnh nọt: “Hôm nay Tô cô nương cố tình không lục soát người ta, chẳng phải để… để có thể lấy được thêm chút tiền sao?”

Nói đến đây, nàng ta ấp úng, rồi mới nhận ra mình lỡ lời quá thẳng thừng, sợ chọc giận Tô nữ ma đầu, thân hình lại run lên một cái.

Tô Liên Y nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười, chính nàng còn chưa từng nghĩ xa đến thế.

“Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ giúp một tay thôi, không vì gì khác. Cầm tiền về đi.”

Nói xong, nàng từ chối nhận số tiền người phụ nữ đưa, xoay người định trở vào trong nhà, nhưng lại bị nàng ta túm chặt lấy áo.

Người phụ nữ bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất:

“Tô cô nương, xin ngươi thương xót mẫu tử nhà ta, chúng ta thật sự không còn ai để dựa vào, thật sự đã cùng đường rồi… Tô cô nương, ta biết chút tiền này chẳng đáng gì trong mắt ngươi, nhưng… xin ngươi… xin ngươi…”

Nói đến đây, nàng ta vừa khóc vừa lắp bắp, nước mắt giàn giụa.

Nghe đến đây, Tô Liên Y liền hiểu ra, thì ra người phụ nữ họ Tôn này chỉ muốn tìm một chỗ dựa để che chở cho mẫu tử nàng ta.

Trong một ngôi làng toàn người cùng họ, người ngoài vốn đã khó sống yên, huống chi người đàn ông trụ cột lại đang bệnh tật. Vậy nên nàng ta làm vậy cũng là chuyện dễ thông cảm.

“Tiền này, các ngươi cứ cầm lấy. Từ giờ sẽ không ai dám bắt nạt các ngươi nữa.” Tô Liên Y đẩy mấy đồng tiền trở lại, xem như đã nhận lời bảo vệ mẫu tử họ.

Người đàn ông khẽ nhíu chặt mày sau khung cửa sổ.

Sao càng lúc hắn càng không hiểu nổi người này? Tô Liên Y lại không cần tiền sao?

“Không được, Tô cô nương, số tiền này nhất định ngươi phải cầm, nếu không chúng tôi không yên tâm.”

Người phụ nữ vừa nói vừa cố nhét tiền vào tay Tô Liên Y, sức lực của người quen làm ruộng vốn không nhỏ, đến mức bóp chặt khiến Tô Liên Y hơi đau.

Tô Liên Y biết nếu nàng không nhận, mẫu tử họ Tôn sẽ không thể an tâm. Họ sợ nàng không giữ lời bảo vệ họ, vì đã cầm tiền của người ta thì khó mà thoái thác.

Ở thời hiện đại cũng vậy, trước mỗi ca phẫu thuật, người nhà bệnh nhân thường dúi phong bì cho nàng, dĩ nhiên nàng không bao giờ chịu nhận. Nhưng nếu không nhận, người ta lại nghĩ số tiền đó quá ít, bác sĩ không coi trọng, rồi lại bất an, khiến nàng dở khóc dở cười.

Không ngờ đến khi sống ở thời cổ đại, Tô Liên Y lại gặp phải chuyện y hệt như vậy.

“Tiền ta không lấy. Phu quân ngươi đang bệnh, cầm tiền này đi mua thuốc cho hắn. Còn chuyện an toàn của nhà ngươi, ta, Tô Liên Y, đã nhận lời rồi, cứ yên tâm.” Tô Liên Y dĩ nhiên không chịu nhận tiền.

Người phụ nữ họ Tôn nghe vậy, trong lòng càng chua xót: “Phu quân ta… phu quân ta sợ là không chữa nổi nữa rồi. Nhà thì không có tiền, mà cho dù có tiền… cũng vô ích…” Nói rồi nàng ta lại bật khóc nức nở.

Tô Liên Y không hiểu, liền đưa tay đỡ người phụ nữ đứng dậy: “Có bệnh thì cứ chữa, dù không trị dứt hẳn thì vẫn có thể dùng thuốc để kéo dài sự sống. Ba mươi mấy tuổi còn đang độ tuổi khỏe mạnh, sao lại bệnh đến mức này được?”

Nàng thầm nghĩ: AIDS thì chắc chắn thời này không có, chẳng lẽ là ung thư?

“Vô ích thôi…” Người phụ nữ lắc đầu, vừa khóc vừa nói, nỗi lo lắng đè nén bấy lâu nay, giờ có người quan tâm lại càng khiến bà đau lòng hơn.

“Trước đây phu quân ta khỏe mạnh lắm, vậy mà tự nhiên đổ bệnh rồi ngã quỵ, ban đầu chỉ là mệt mỏi rã rời, sau đó thì nằm liệt, không còn nhúc nhích được nữa. Nhà ta đã tiêu sạch hết tiền dành dụm, tìm hết thầy thuốc gần xa, cả Trịnh đại phu ở trấn trên cũng đã khám rồi… mà… mà vẫn chẳng tìm ra nguyên nhân.” Nàng ta vừa kể vừa òa khóc nức nở.

Tô Liên Y càng nghe càng khó hiểu, không tìm ra nguyên nhân sao?

“Tiền ngươi cứ cất đi, ta sẽ đến xem thử.”

Người phụ nữ đang khóc bỗng sững lại, nữ ma đầu muốn đích thân xem bệnh? Ý là sao?

“Đi thôi.” Tô Liên Y buông tay nàng ta ra, rồi quay người đi về hướng Tôn gia.

“Đồ ma đầu! Ngươi còn định làm gì nữa? Không được đến nhà ta!”

Đứa trẻ bỗng lao ra, túm chặt tay áo Tô Liên Y, khiến người phụ nữ họ Tôn sợ đến tái mặt.

“Cẩm Nhi, đừng… đừng mà… không được hỗn láo!” Nàng ta vội kéo đứa bé ra.

Tô Liên Y hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, theo trí nhớ đi thẳng về hướng Tôn gia.

Người phụ nữ họ Tôn cũng vội kéo đứa bé đang vùng vẫy, lẽo đẽo theo sau Tô Liên Y. Còn người đàn ông trong nhà vẫn đứng sau khung cửa sổ, cau mày, đầy nghi hoặc: rốt cuộc Tô Liên Y định làm gì vậy?

Lúc này trời đã về chiều, khói bếp nhà ai cũng đã bốc lên nghi ngút, riêng nhà họ Tôn lại chẳng có lấy một làn khói. Thì ra là bọn Tô Phong đã đập nát bếp nhà họ, chỉ để lục tìm tiền bạc.

Trước sân, bà lão Tôn gia lưng đã còng, run rẩy từng chút một ôm đá xếp lại bếp. Thân già yếu ớt, làm sao khiêng nổi những tảng đá nặng, nhìn mà thấy xót xa.

Khi Tô Liên Y bước vào sân nhà Tôn gia thì nhìn thấy cảnh ấy, nàng chỉ cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt, nghẹn đến khó thở.

Trên gương mặt bà lão không hề có nỗi đau buồn như người con dâu, mà chỉ còn lại vẻ chai sạn, hẳn đã sớm bị cuộc sống khổ cực này bào mòn đến tê dại.

Bà lão vốn tưởng người về là con dâu với đứa cháu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Liên Y liền giật mình, tảng đá nặng trong tay rơi bịch xuống đất, còn bà thì ngã nhào sang một bên.

“Bà ơi, bà có sao không?” Đứa bé vội chạy tới, cúi xuống xem bà có bị thương không.

Nhìn tấm lưng gầy gò của đứa trẻ, lòng Tô Liên Y càng thêm nghẹn lại, đứa bé này thật ngoan, rất hiểu chuyện.

“Nương, Tô cô nương… Tô cô nương nói muốn… muốn vào nhà ta xem thử…” Người phụ nữ họ Tôn cũng chạy tới, đỡ mẹ chồng dậy, nhưng không biết phải giải thích thế nào, vì ngay cả nàng ta cũng chẳng rõ Tô Liên Y rốt cuộc định làm gì.

“Ừ, dẫn ta đi gặp Tôn đại ca đi.”

Nhìn thấy cảnh này, dù là người cứng rắn đến mấy cũng không thể lạnh lùng được nữa, huống chi Tô Liên Y vốn chỉ lạnh mặt, chứ chưa từng có trái tim sắt đá.

Trong nhà tối om, trống huơ trống hoác, ngoài chiếc giường cũ nát ra thì chỉ còn lại một chiếc rương cũ kỹ đến mức không thể cũ hơn. Những thứ đáng giá khác hẳn đã bị đem bán sạch từ lâu.

Người đàn ông yếu ớt nằm mê man trên giường, bất tỉnh không biết gì.

“Cha Cẩm Nhi à, mau tỉnh lại đi…” Người phụ nữ sợ hãi chạy tới, lay gọi phu quân mình, mặt mày xám ngoét như tro tàn.

“Tôn tẩu, tránh ra một chút.”

Tô Liên Y bước tới, nhẹ đẩy người phụ nữ sang bên. Nàng cúi xuống kiểm tra hơi thở người đàn ông: hơi thở yếu nhưng vẫn còn, vậy thì chưa cần xoa bóp tim, chỉ cần bấm nhân trung, vỗ nhẹ má để gọi tỉnh lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.