Tô Liên Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, mặt đỏ bừng cả lên. Nghĩ đến chuyện tối qua còn mạnh miệng hứa hẹn sẽ tự mình kiếm tiền bù lại số bạc đã tiêu, vậy mà giờ lại để người ta phải nhịn đói cùng mình, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
“Cơm đâu?” Người đàn ông lại hỏi lần nữa, giọng vẫn lạnh băng.
Tô Liên Y lúng túng, chỉ biết cúi gằm mặt, không nói được lời nào.
Ngẩng đầu lên, Tô Liên Y bỗng nhìn thấy mấy bộ quần áo phơi ngoài sân còn chưa kịp thu lại, trong đầu chợt lóe ra một ý.
“Đại Hổ, trong làng này có tiệm cầm đồ không?”
Lúc này nàng cũng chẳng kịp để tâm xem người đàn ông kia có nghi ngờ gì không. Dù sao, một người sinh ra lớn lên ở thôn Tô gia mà lại không biết có cầm đồ hay không, chuyện đó đã quá khả nghi rồi.
Tiệm cầm đồ kiểu này thường chỉ có ở trên trấn, làm gì có ở trong làng?
Người đàn ông liếc nàng một cái, ánh mắt bình thản, chẳng đoán được đang nghĩ gì. Hắn không nói một lời dư thừa, chỉ xoay người bước ra ngoài.
Tô Liên Y cũng bước theo ra sân, thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia đã rời khỏi cổng, nàng cũng không cất tiếng gọi lại, chỉ khẽ nhún vai. Chắc hẳn hắn tự ra ngoài kiếm gì ăn rồi, thế cũng tốt, tạm thời giải quyết được nỗi lo trước mắt của nàng.
Dù gì thì hắn cũng là con rể ở rể, nhưng đâu thể cứ dựa dẫm mãi vào một người đàn bà nuôi ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2769086/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.