🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Huyện Nhạc Vọng là một trong những huyện lớn và nổi tiếng bậc nhất của nước Loan, đất đai rộng rãi, lịch sử lâu đời, các triều đại qua đi đều có không ít nhân tài xuất thân từ đây. Ngay cả bây giờ, trong triều đình vẫn có vài vị đại thần quyền cao chức trọng vốn là người Nhạc Vọng.

Mà Lý gia lại là gia tộc giàu có nhất huyện Nhạc Vọng. Đương gia đương nhiệm là Lý Phúc An — một tay buôn bán giỏi giang, nhưng thân thể lại yếu đuối bẩm sinh. Vì bôn ba làm ăn vất vả, tuổi càng cao sức khỏe càng sa sút, gần như mỗi năm mười hai tháng thì có đến năm tháng phải nằm liệt giường dưỡng bệnh.

Nếu đổi lại là những nhà phú hộ khác, gặp cảnh gia chủ ốm yếu như vậy thì khối tài sản khổng lồ e đã sớm bị họ hàng chia năm xẻ bảy. Nhưng may mắn thay, Lý gia không chỉ có một vị chủ mẫu kiên cường mạnh mẽ, mà còn có hai người con trai rất có chí khí, tài năng.

Đại công tử Lý Ngọc Lan đã thi đỗ công danh, hiện đang giữ chức quan ngũ phẩm, lại cưới chính thất là con gái của vị đại thần Lễ Bộ giữ chức tòng nhị phẩm, tiền đồ sáng lạn, có người con như vậy nên người ngoài tự nhiên chẳng dám tùy tiện bắt nạt Lý gia.

Hơn thế nữa, nhị công tử Lý Ngọc Đường thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú kinh doanh xuất chúng, ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhạy bén khác thường, được gia chủ Lý Phúc An hết lời khen ngợi. Tuy mới mười tám tuổi đầu nhưng đã mang khí chất chững chạc, trầm tĩnh, hiện nay một phần ba việc làm ăn của Lý gia đều do hắn quản lý. Với một thiếu niên mới mười tám tuổi mà nói, đây quả thực là chuyện truyền kỳ.

Hải Đường Viện là một thư phòng rộng lớn, cửa sổ khép hờ, gió xuân nhẹ nhàng mang hơi ấm tràn vào phòng. Lư hương hình thú quý phái đặt trên bàn, khói xanh uốn lượn, lan tỏa từng đợt hương dịu dàng.

Vừa bước vào cửa, đập vào mắt chính là một giá sách lớn bằng gỗ đàn hương thượng hạng, chạm trổ tinh xảo, đường nét khéo léo, chỉ nhìn thôi cũng biết là tác phẩm của bậc thầy. Theo lẽ thường, một giá sách quý giá như vậy hẳn phải chất đầy những bộ sách hiếm có khó tìm, thế nhưng trên kệ này lại chẳng có lấy một quyển sách nào, thay vào đó được xếp kín đặc những quyển sổ sách kế toán.

Bên cửa sổ là một án thư lớn, đồ đạc trên bàn được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, bút nghiên giấy mực đầy đủ, bày biện ngay ngắn. Một bên bàn còn chất cao từng chồng sổ sách, vẫn chỉ toàn là sổ kế toán.

Chiều tĩnh lặng, trong thư phòng thoang thoảng một cảm giác an yên dễ chịu. Thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giấy và tiếng gảy bàn tính, càng làm cho không gian vốn yên ả thêm phần nhàn nhã, thong dong.

Một quản sự của Lý gia nhẹ nhàng bước vào thư phòng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, bởi ai ai cũng biết nhị công tử rất ghét bị quấy rầy. Ngay ngoài cùng trên án thư là chồng sổ sách đã được nhị công tử kiểm tra xong xuôi, quản sự chỉ cần lặng lẽ vào, lấy sổ rồi lặng lẽ ra ngoài là được.

Ôm lấy sổ sách trong tay, khi quản sự vừa quay người chuẩn bị bước ra thì người ngồi sau án thư lại lên tiếng gọi giật lại: “Quay lại.”

Giọng nói ấy trong trẻo tựa suối chảy dưới ánh trăng, nghe vào lòng người liền thấy mát lành, êm tai vô cùng.

“Vâng.” Quản sự lập tức dừng chân, kính cẩn xoay người chờ đợi nhị công tử căn dặn.

Sau thư án, người thiếu niên mặc một thân trường bào trắng như tuyết, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt dài hơi xếch lên đầy vẻ uể oải lười biếng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mang sắc hồng nhạt, đường nét môi không quá cong, cũng chẳng lộ ra vui hay giận.

Mái tóc đen nhánh bóng mượt càng nổi bật trên làn da trắng ngần và áo tuyết y tinh khôi. Tóc được buộc gọn trên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm ngọc kết từ những hạt trân châu tròn trịa, sáng bóng, mỗi hạt đều đáng giá ngàn vàng.

Thế nhưng, dù chiếc trâm trân châu quý giá ấy lấp lánh bắt mắt, nó vẫn không thể che lấp đi hào quang của chủ nhân.

Người ấy chính là nhị công tử Lý gia, Lý Ngọc Đường. Dung mạo vang danh khắp Nam Bắc, chỉ cần gặp qua một lần, e rằng ít ai trong số các thiếu nữ khuê các mà không đem lòng thầm thương trộm nhớ.

Nhưng thứ khiến người ta bị cuốn hút ở hắn không chỉ là dung mạo, mà còn là khí chất.

Tuy xuất thân thương gia, trên người hắn lại hoàn toàn không vương chút mùi phàm tục của đồng tiền, ngược lại toát ra vẻ thoát tục, tựa như chẳng màng thế sự. Cũng bởi hắn thường thích mặc bạch y (quần áo trắng),nên người đời ưu ái tặng cho mỹ danh: “Trích Tiên Vọng Nhạc”, nghĩa là tiên nhân giáng thế ở đất Vọng Nhạc.

Lúc này, dù đã gọi quản sự đang định xoay người rời đi, nhưng hắn vẫn chưa hề ngẩng đầu, đôi mắt dài vẫn dán chặt vào sổ sách trong tay, chỉ hơi hé đôi môi mỏng, chậm rãi hỏi: “Ngày mai… là ngày xưởng rượu Tô gia giao rượu phải không?”

Quản sự gật đầu, cung kính đáp: “Vâng ạ.”

Trong lòng ông không khỏi thấy bất bình thay cho nhị thiếu gia nhà mình: Con nha đầu vô lại ở thôn Tô gia kia, đúng là cóc ghẻ mà cứ mơ ăn thịt thiên nga, dám hết lần này tới lần khác mơ tưởng đến nhị thiếu gia! Chuyện này đã sớm trở thành trò cười trong giới công tử quý tộc, chỉ tội nhị thiếu gia tính tình hiền hòa, lúc nào cũng tự mình né tránh, chứ nếu đổi thành người khác, con tiện nhân Tô Liên Y kia đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi!

 “Ừm, lui xuống đi.” Giọng nói vẫn nhàn nhạt, tựa như chuyện này chẳng mảy may gợn sóng trong lòng chàng thiếu niên ấy.

“Dạ.” Quản sự ôm sổ sách, cung kính lui ra ngoài.

Trong phòng lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu. Mãi đến khi một nén nhang trôi qua, cuốn sổ sách cuối cùng cũng được rà soát xong, chàng trai mới chậm rãi ngẩng đầu lên: “Mặc Nông.”

Vừa dứt lời, từ bên ngoài thư phòng, một thiếu niên hầu cận bước vào, thần thái ung dung, cung kính cúi đầu: “Có tiểu nhân, nhị thiếu gia có điều gì dặn dò?”

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo như bạch ngọc nhẹ nhàng nhấc chén trà bên cạnh, tư thế tao nhã vô cùng: “Gọi Thúy Nhi tới đây.”

“Dạ.”

Thiếu niên hầu tên Mặc Nông lĩnh mệnh, nhanh chóng lui ra.

Hương trầm nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi trà thơm, chầm chậm lan tỏa khắp không gian yên tĩnh của thư phòng.

Chẳng bao lâu sau, Mặc Nông đã dẫn Thúy Nhi quay trở lại.

Lúc này, Thúy Nhi nào còn dáng vẻ ngang ngược kiêu căng như mấy ngày trước?

Trên người nàng ta đã chẳng còn bộ xiêm y tơ lụa của hàng đại nha hoàn, mà chỉ mặc một chiếc áo vải thô của hạ nhân chuyên làm việc nặng. Trên đầu cũng không còn cài trâm ngọc bích, mái tóc phủ đầy bụi bặm chỉ được buộc vội thành một búi tóc lỗi thời trên đỉnh đầu. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đầy mệt mỏi.

Từ hôm xảy ra chuyện Thúy Nhi đánh nhau với Tô Liên Y, suýt chút nữa khiến Lý phủ vướng vào họa giết người, nàng ta đã bị phạt xuống nhà bếp nhóm lửa, làm đủ việc nặng nhọc hèn mọn. Trong phủ, ai nấy đều khen ngợi nhị thiếu gia thưởng phạt công minh, tuyệt không dung túng kẻ làm bậy.

“Ngươi lui xuống đi.” Giọng nói êm tai kia vẫn nhẹ như gió thoảng, nghe sao mà xa cách, lạnh nhạt.

“Dạ…” Mặc Nông nghe lệnh, cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Mặc Nông vừa lui ra, Thúy Nhi liền “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, dập đầu lia lịa: “Nhị thiếu gia xin hãy tha cho nô tỳ! Tất cả đều là lỗi của nô tỳ, xin thiếu gia mở lòng từ bi, tha cho nô tỳ lần này. Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ thiếu gia suốt đời…”

Đôi mắt dài hẹp của chàng thiếu niên bỗng lóe lên một tia tàn độc, nhưng ánh sáng ấy vụt qua nhanh đến mức người khác khó lòng nhận ra.

“Đã phái bao nhiêu người đi theo ngươi, vậy mà một kẻ dư thừa cũng giết không xong… Giữ ngươi lại có ích gì?”

Sắc mặt Thúy Nhi lập tức tái nhợt không còn giọt máu. Bên ngoài ai cũng nghĩ nhị thiếu gia Lý gia là người thanh cao, lạnh nhạt, chẳng màng tranh đấu. Chỉ có những kẻ hầu cận gần gũi mới biết bộ mặt thật của vị “tiên nhân hạ phàm” này — một tu la nơi địa ngục, giết người không chớp mắt!

“Nhị thiếu gia, oan cho nô tỳ quá! Lúc đó rõ ràng nô tỳ đã chắc chắn con tiện nhân Tô Liên Y kia chết rồi mới gọi Lưu ma ma đến xử lý. Nô tỳ thực sự không hiểu sao nó lại còn sống! Nhị thiếu gia, từ năm mười ba tuổi nô tỳ đã hầu hạ người, đến nay đã tròn ba năm, sao nô tỳ dám lừa gạt người chứ…” Vừa nói, nàng ta vừa nghẹn ngào, giọng run rẩy vì sợ hãi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng ta ra tay giết người, nào tránh khỏi hoảng loạn, sợ hãi.

Sau thư án rộng, thiếu niên mặc bạch y khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đẹp thoáng lộ vẻ ghê tởm không che giấu: “Ngày mai xưởng rượu nhà Tô gia sẽ đưa hàng. Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu lần này vẫn thất bại… thì tự tìm sợi dây mà giải quyết cho xong đi.”

Giọng điệu vẫn bình thản như đang bàn việc trà nước, nhưng lại lạnh lùng đến thấu xương.

Thúy Nhi quỳ dưới đất không kìm được toàn thân run rẩy, liên tiếp rùng mình hai lần. Ở bên nhị thiếu gia, nàng ta thừa hiểu: người vô dụng sẽ không bao giờ được phép tồn tại. Lần này nếu Tô Liên Y không chết, vậy thì kẻ chết sẽ là nàng ta!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.