Vì tìm được rong biển, Tô Liên Y vui mừng phấn khích như phát hiện ra một phương thuốc quý. Khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, nàng hào hứng kéo Triệu thị ngồi xuống trò chuyện rôm rả, hết lời khen ngợi ba cô con gái và cậu con trai của bà, khiến Triệu thị cười đến mức miệng không khép lại nổi.
Đừng nói Triệu thị, ngay cả Tô Chính - người thường ngày trầm lặng ít nói - lúc này cũng rạng rỡ thấy rõ khi nghe người khác chân thành khen con cái mình.
Quả thật, chỉ cần nhắc đến con cái, cha mẹ nào cũng sẽ vui vẻ mà nói chuyện không dứt, chưa bao giờ sai.
Tô Liên Y vốn có tính cách như vậy, bình thường thì dịu dàng ôn hòa, nhưng chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì miệng mồm lập tức ngọt như mía lùi, lời lẽ như bôi mật, ai nghe cũng xuôi tai. Lần này vì muốn nhờ Triệu thị giúp đỡ một việc lớn, nàng liền không tiếc lời khen ngợi, nói toàn điều hay khiến Triệu thị vui lòng.
Đại Hổ chỉ liếc qua hai người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả đến mức quên cả trời đất, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, chẳng buồn nhìn thêm lần thứ hai. Khi ánh mắt vô tình dừng lại ở bát canh có màu sắc lạ lẫm kia, hắn nhớ tới vẻ mặt phấn khích ban nãy của Tô Liên Y, ngần ngại một thoáng rồi vẫn đưa tay bưng bát lên, nhấp thử một ngụm.
Nước canh tanh nhẹ trôi qua đầu lưỡi, đôi mày rậm của hắn bất giác nhíu lại, rồi càng lúc càng siết chặt. Cuối cùng, hắn cố nuốt xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2769095/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.