🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì tìm được rong biển, Tô Liên Y vui mừng phấn khích như phát hiện ra một phương thuốc quý. Khác hẳn vẻ dịu dàng thường ngày, nàng hào hứng kéo Triệu thị ngồi xuống trò chuyện rôm rả, hết lời khen ngợi ba cô con gái và cậu con trai của bà, khiến Triệu thị cười đến mức miệng không khép lại nổi.

Đừng nói Triệu thị, ngay cả Tô Chính - người thường ngày trầm lặng ít nói - lúc này cũng rạng rỡ thấy rõ khi nghe người khác chân thành khen con cái mình.

Quả thật, chỉ cần nhắc đến con cái, cha mẹ nào cũng sẽ vui vẻ mà nói chuyện không dứt, chưa bao giờ sai.

Tô Liên Y vốn có tính cách như vậy, bình thường thì dịu dàng ôn hòa, nhưng chỉ cần tâm trạng vui vẻ thì miệng mồm lập tức ngọt như mía lùi, lời lẽ như bôi mật, ai nghe cũng xuôi tai. Lần này vì muốn nhờ Triệu thị giúp đỡ một việc lớn, nàng liền không tiếc lời khen ngợi, nói toàn điều hay khiến Triệu thị vui lòng.

Đại Hổ chỉ liếc qua hai người phụ nữ đang trò chuyện rôm rả đến mức quên cả trời đất, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, chẳng buồn nhìn thêm lần thứ hai. Khi ánh mắt vô tình dừng lại ở bát canh có màu sắc lạ lẫm kia, hắn nhớ tới vẻ mặt phấn khích ban nãy của Tô Liên Y, ngần ngại một thoáng rồi vẫn đưa tay bưng bát lên, nhấp thử một ngụm.

Nước canh tanh nhẹ trôi qua đầu lưỡi, đôi mày rậm của hắn bất giác nhíu lại, rồi càng lúc càng siết chặt. Cuối cùng, hắn cố nuốt xuống, nhưng kiên quyết không thử thêm lần nào nữa.

Một bữa cơm quê tuy đơn giản nhưng đầy ấm cúng cũng nhanh chóng kết thúc. Nhờ buổi trò chuyện này, quan hệ giữa Tô Liên Y và Triệu thị càng thêm thân thiết. Quả đúng như người ta thường nói, tình bạn giữa phụ nữ phần lớn được vun đắp bằng những lời khen ngợi qua lại, hai người đã dùng hành động thực tế để chứng minh điều ấy.

Không chỉ Triệu thị mà đến cả Tô Chính, người đàn ông suốt buổi chỉ im lặng nép ở góc nhà, cũng không nhịn được thò đầu ra, thầm nghĩ hôm nay Tô Liên Y thật dễ thương và đáng yêu.

Triệu thị thấy Tô Liên Y thích rong biển thì sốt sắng gom hết chỗ rong biển nhà mình cho  nàng mang về. Nhưng Tô Liên Y sống chết không chịu nhận hết, cuối cùng đành miễn cưỡng cầm một nửa.

Ôm chặt đống rong biển phơi khô trong tay, Tô Liên Y xúc động đến mức đôi mắt đỏ hoe mấy lần, khiến Đại Hổ đứng bên cạnh cũng phải nhìn nàng bằng ánh mắt vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ.

“Đại Hổ, chỗ này ngươi mang về nhà trước đi, ta phải ghé qua Tôn gia một chuyến.”

Không cho hắn kịp phản ứng, nàng đã nhanh tay tách ra một nửa số rong biển, dúi vào tay hắn rồi ôm phần còn lại đã quay người chạy vội đi ngay.

Đại Hổ nhìn theo bóng dáng tròn tròn kia chạy càng lúc càng xa, đôi mày rậm vẫn nhíu chặt, ánh mắt thoáng nét trầm ngâm.

Lúc này ở Tôn gia, bếp lửa cũng đang đỏ rực, cơm nước chuẩn bị sôi sục. Trong làng, hầu như nhà nào cũng xây bếp gần cổng chính, nên vừa bước qua sân đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm phức.

Vì đã dừng thuốc cho Tôn Đại Hải, nên mỗi tháng bớt đi một khoản chi tiêu không nhỏ. Không còn gánh nặng thuốc men, Tôn gia cũng nhẹ đầu, bữa ăn hằng ngày từ đó cũng đỡ tằn tiện hơn, món ăn phong phú và đủ đầy hơn trước.

“Liên Y muội muội, muội đến rồi à! Mau vào nhà, cơm sắp dọn xong rồi, ở lại ăn với nhà tỷ một bữa nhé!”

Thê tử của Tôn Đại Hải, Ngô thị vội vàng chạy từ bếp ra, vừa lau tay vào tạp dề vừa niềm nở kéo Tô Liên Y vào trong nhà.

“Nha đầu Liên Y đến rồi à, mau vào nhà đi!”

Bà cụ Tôn cũng lom khom lưng, bước nhanh ra sân đón nàng.

“Tôn lão, ngươi đi chậm thôi kẻo ngã !” Tô Liên Y vội vàng lên tiếng đỡ lời.

Lúc này, trong mắt cả nhà Tôn gia, Tô Liên Y chính là ân nhân cứu mạng, được mọi người từ già đến trẻ tôn trọng, yêu quý hết mực. Ngay cả cậu bé bướng bỉnh Tôn Cẩm cũng đứng trước cửa, đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn Tô Liên Y không rời.

Vào đến nhà, Tô Liên Y đặt bó rong biển khô lên bàn rồi bước thẳng tới giường của Tôn Đại Hải, động tác quen thuộc như đã làm nhiều lần.

“Tôn đại ca, dạo này ngươi thấy thế nào rồi?”

Tôn Đại Hải vẫn gầy gò, sắc mặt còn chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Nhờ Tôn Cẩm đỡ, hắn gắng gượng ngồi dậy, giọng đầy biết ơn: “Đỡ nhiều rồi, thật sự phải cảm ơn muội lắm, ân nghĩa này ta…”

“Tôn đại ca, đừng nói thế, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng, giúp nhau một tay là chuyện nên làm mà!” Tô Liên Y vội vàng cắt ngang, không muốn nghe lời khách sáo.

“Dạo này ngươi có thể ngồi dậy vận động nhẹ, nhưng đừng quá sức. Mỗi sáng sớm và chiều tối chỉ nên đi lại chừng nửa canh giờ là đủ. Vận động nhẹ thôi, đi loanh quanh trong sân là được rồi.”

Ở thời này không có cách nào kiểm tra chỉ số cơ thể, thiếu vi chất, thiếu canxi đều khó phát hiện. Huống chi trước kia Tôn đại ca còn uống quá nhiều thuốc Bắc, thân thể càng yếu, cần từ từ hồi phục.

Xét theo lý thuyết, thuốc Bắc vốn không trực tiếp gây ra thiếu canxi, nhưng theo trí nhớ của nàng, nhiều vị thuốc lại có thể cản trở cơ thể hấp thụ các vi chất. Với người bình thường thì không sao, nhưng với Tôn Đại Hải đang bị thiếu kali máu, chuyện bổ sung và hấp thu canxi lại càng phải lưu ý.

Cơ thể thiếu canxi dễ dẫn đến loãng xương, xương giòn, chỉ sơ ý một chút cũng gãy. Đây cũng là lý do Liên Y dặn hắn tuyệt đối không được vận động mạnh.

“Liên Y muội muội…” Vừa dứt lời, Ngô thị - thê tử Tôn Đại Hải đã chần chừ lên tiếng, giọng run run: “Bệnh của cha Cẩm Nhị… có thể chữa khỏi hẳn được không?”

Tô Liên Y mỉm cười trấn an Ngô thị: “Tôn tẩu cứ yên tâm, thật ra chứng thiếu kali này nói bệnh cũng chẳng phải bệnh, nó giống như việc con người khát nước vậy, chỉ cần bổ sung đúng loại vi chất cơ thể đang thiếu là được.”

Thiếu kali chính là như vậy, chỉ thiếu một chút thôi, cơ thể đã phản ứng rất rõ rệt.

Tô Liên Y lấy mớ rong biển khô ra, kiên nhẫn hướng dẫn Ngô thị cách nấu, dặn dò tỉ mỉ. Về sau, món canh rong biển này sẽ trở thành món canh không thể thiếu trong mỗi bữa cơm của Tôn Đại Hải, ít nhất là trong một khoảng thời gian dài.

Giải thích và hướng dẫn tỉ mỉ xong, chớp mắt đã qua thêm một canh giờ. Cả Tôn gia đương nhiên níu Tô Liên Y lại ăn cơm, nhưng nàng khéo léo từ chối, nói đã dùng bữa bên nhà Tô Chính rồi.

Việc cần làm đã làm xong, Tô Liên Y cũng cáo từ để về nhà, Ngô thị dắt Tiểu Cẩm (Tôn Cẩm) tiễn nàng ra cửa.

Vừa bước ra khỏi cổng nhà Tôn gia, ngẩng đầu lên, Tô Liên Y liền bắt gặp hai gương mặt “quen thuộc”, chính là Vương Đại Thiết và Lý Nhị Lại.

Hai tên đang lén lút trước cổng nhà Tôn gia, không biết đang bày mưu tính kế chuyện gì. Thấy vẻ mặt gian tà và nham hiểm của chúng, Tô Liên Y lập tức đoán chắc không phải chuyện tử tế.

Ngô thị vừa nhìn thấy hai tên du côn, liền sợ đến run lẩy bẩy, vội vàng ôm chặt con trai, rụt vào sau lưng Tô Liên Y để tránh mặt.

Hai tên kia ngoảnh lại, trông thấy người bước ra từ cửa lớn nhà Tôn gia lại là Tô Liên Y, cũng thoáng sững người. Tên Vương Đại Thiết — cái tên vừa mất một chiếc răng cửa lần trước — lập tức cảm thấy má bên sưng đau rần lên.

“Ồ hô, Liên Y muội muội, dạo này học được trò ‘ăn một mình’ rồi à?” Lý Nhị Lại cất giọng chua chát, vẻ mặt giễu cợt đầy ẩn ý.

Tô Liên Y hơi nhíu mày: ‘ăn một mình’ là có ý gì?

Thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, Lý Nhị Lại khinh bỉ phì một tiếng sang bên cạnh:

“Trước kia còn tưởng con nha đầu Tô Liên Y này là người sòng phẳng, ai ngờ giờ bụng dạ lại khó lường thế này. Không nói với bọn tao chuyện có tiền, chẳng phải để giấu riêng một mình hưởng chắc?”

Tô Liên Y bừng tỉnh, thì ra cái gọi là ‘ăn một mình’ là ý này.

“Các người nghĩ sao, đó là việc của các người, chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng nhà họ Tôn này, đã được Tô Liên Y ta bảo vệ rồi. Từ nay chỗ này chính là địa bàn của ta. Nếu các người dám tới đây giở thói lưu manh, tức là muốn đối đầu với ta. Đừng nói chỉ một cái răng, cả hàm răng, ta cũng sẽ bẻ từng cái một cho coi!”

Với loại vô lại này, nàng chẳng buồn dùng lời lẽ đạo lý, vì chúng căn bản không hiểu. Cách duy nhất đối phó chính là: lấy bạo chế bạo.

Triệu Đại Thiết cảm thấy má bên lại càng đau hơn.

“Ngươi… ngươi… Tô Liên Y, ta với cha ngươi quen biết thân thiết, cũng coi như bậc trưởng bối của ngươi, ngươi lại dám vô lễ như thế à?” Lý Nhị Lại tự biết mình không đánh lại sức mạnh như trâu của Tô Liên Y, nhưng hắn lại không cam lòng mất mặt, bèn lôi vai vế ra để uy hiếp nàng.

Tô Liên Y hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn biết mình có tuổi rồi à? Vậy ngươi có hiểu thế nào là già mà không biết tự trọng, già mà vô liêm sỉ không? Nếu Triệu Đại Thiết tuổi trẻ nông nổi, ta còn có thể nhịn. Còn ngươi, cái tuổi này rồi mà còn không biết điều phải trái? Không biết tích đức để lại phúc cho con cháu à? Ngày nào cũng làm điều xấu, ngươi không sợ tuyệt hậu sao!”

Hai chữ “tuyệt hậu” này vừa thốt ra đã chạm ngay vào nỗi đau của Lý Nhị Lại. Cả thôn Tô gia đều biết Lý Nhị Lại với con mụ vợ chanh chua của lão không sinh nổi con, chỉ có Tô Liên Y là không hay, vì nàng mới về làng này chưa bao lâu.

Lý Nhị Lại tức đến mức toàn thân run lên, mặt già lúc đỏ bừng, lúc tái mét, nghẹn mãi không nói ra lời. Hắn hận nghiến răng: Tô Liên Y này rõ ràng cố ý gây khó dễ với hắn, mối hận này hắn nhất định sẽ ghi sổ!

Hắn hừ mạnh một tiếng, giận dữ quay đầu bỏ đi. Triệu Đại Thiết thấy Lý Nhị Lại rút lui, cũng hoảng hốt chạy theo sau, vừa chạy vừa hoảng hồn ngoái lại nhìn Tô Liên Y.

Tô Liên Y nhìn bóng lưng chật vật của hai tên, khẽ nhướng mày. Bên cạnh, Ngô thị lo lắng tiến lên, dè dặt nói: “Liên Y muội muội, cái tên Lý Nhị Lại kia xưa nay nổi tiếng vô lương tâm, muội nhất định phải đề phòng hắn đấy!”

“Ừ, hai người về đi, đừng tiễn nữa, bọn chúng không dám làm gì muội đâu.” Khuyên Ngô thị và Tiểu Cẩm quay về, Tô Liên Y mới xoay người đi về nhà mình. Vừa đi, nàng vừa nhíu mày suy nghĩ, quả thật nàng nên đề phòng. Ép chó đến đường cùng còn biết cắn người, huống chi hai tên đó còn chẳng bằng chó, nhất định sẽ giở trò bỉ ổi.

Sắp về đến cổng viện nhà mình, chợt phía sau vang lên tiếng xe lộc cộc và tiếng gọi: “Liên Y! Liên Y! Đợi đã!”

Tô Liên Y quay đầu lại thì ra là Mã Lão Đầu, nàng liền nở nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi đối mặt với Lý Nhị Lại. “Mã đại thúc, gặp được ngươi ở đây thật trùng hợp quá!”

Trong lúc nói, Mã Lão Đầu đã dừng xe lừa ngay bên cạnh nàng: “Ta cố ý đến tìm ngươi đấy! Ngày mai là ngày xưởng rượu phải giao rượu cho phủ Lý gia rồi, lão gia bảo ta hỏi ngươi một câu, ngươi vẫn đi chứ?”

Tô Liên Y vừa bực cười vừa bất đắc dĩ: Nàng đến phủ Lý gia làm gì chứ? Nàng chẳng có hứng thú gì với nam thanh nữ tú cả. Nhưng nghĩ lại, tuy không quan tâm phủ Lý gia, nàng lại cần lên huyện thành đổi ngân phiếu thành bạc vụn, tiện thể mua sắm ít đồ.

“Có ạ, ta sẽ đi. Sáng mai phiền Mã đại thúc ghé qua đón ta luôn nhé.” Nói rồi, nàng tươi cười nhìn Mã Lão Đầu, hoàn toàn không chút ngại ngùng.

Mã Lão Đầu chỉ có thể thở dài một tiếng. Tô Liên Y bây giờ khác xưa, hiểu chuyện rồi, chỉ là cái tâm si mê nhị công tử Lý gia thì vẫn chưa đổi. Rõ ràng chẳng có hy vọng gì, cớ sao cứ phải cố chấp?

“Biết rồi, mai ta qua đón.” Nói xong, ông liền đánh xe lừa rời đi.

Với tư cách người ngoài cuộc, ông cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành âm thầm cầu mong Tô Liên Y sớm buông bỏ.

Nghĩ đến việc ngày mai được lên huyện thành sắm sửa đủ thứ cần dùng, Tô Liên Y vui vẻ đến mức khuôn mặt lại bừng sáng. Tuy nàng mập, nhưng gương mặt nàng thực sự rất xinh đẹp: làn da trắng nõn, đôi mắt to đen láy, mày liễu thanh thanh, lông mi dài cong vút.

Vì nụ cười hạnh phúc, hai má nàng ửng hồng như hoa đào, dịu dàng đáng yêu khiến người ta thương mến.

Nàng hoàn toàn không để ý rằng, có một bóng người cao lớn đang đứng ngay trước cổng sân nhà mình. Trong đôi mắt lạnh lùng kia, chỉ toàn là khinh bỉ và chán ghét.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.