Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Đại Hổ vác cuốc chuẩn bị ra đồng.
Vừa bước ra khỏi cổng, hắn đã nhạy bén phát hiện gần đó có mấy người đang tụm đầu bàn tán chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía hắn. Đại Hổ vừa nhìn sang, đám người kia liền vội vàng rụt vào nấp sau bức tường.
Đại Hổ hơi nheo mắt, lục lọi trí nhớ để nhận diện bọn họ. Nghĩ lại mấy ngày trước, khi nhà mình đang sửa sang, mấy kẻ này cũng tới hóng chuyện. Xác định đúng là dân trong thôn Tô Gia, hắn mới yên tâm, đóng cổng lại rồi xoay người ra đồng.
Càng tới gần ruộng nhà mình, sắc mặt Đại Hổ càng lúc càng khó coi, trong lòng cũng đầy nghi hoặc. Hắn chắc chắn không phải ảo giác, đám người kia đúng là đang bàn tán về hắn! Nhưng mà... hắn có gì đáng để bọn họ xì xào chứ?
…
Cùng lúc đó, bên này, Tô Liên Y dọn dẹp bát đũa xong, ngâm một nắm đậu trong chậu nước, định tối nay sẽ thái ít thịt lợn xào đậu tươi. Lấy thêm một thau nước, nàng nhúng giẻ rồi bắt đầu lau bụi, dọn dẹp khắp phòng.
Đúng lúc ấy, cổng viện đột nhiên bị đẩy ra, có người hớt hải lao vào.
Tô Liên Y hơi nhướng mày, với danh tiếng dữ dằn của nguyên chủ, còn ai dám tự tiện xông vào nhà nàng? Chẳng lẽ là đứa em thứ ba của nguyên chủ, Tô Bạch?
“Liên Y muội muội, Liên Y muội muội, nguy rồi!” Người vừa xông vào vừa hoảng hốt gọi lớn, thì ra là Ngô thị.
Tô Liên Y vứt giẻ lau xuống, vội vã chạy ra khỏi phòng: “Ngô tẩu, sao hôm nay không ra đồng à?” Giờ này, Ngô tẩu lẽ ra phải đang làm việc ngoài ruộng mới phải.
Ngô thị mặc áo vải thô vá chằng vá đụp, gương mặt đầy lo lắng, vừa thấy Tô Liên Y đã thở phào nhẹ nhõm được nửa hơi: “Liên Y muội muội, không xong rồi! Bây giờ ngoài kia đồn ầm lên rằng… rằng muội có tình nhân trên huyện, là… là… thông gian đấy!”
Ngô thị vốn là phụ nữ quê chất phác, nói ra hai chữ “thông gian” mà đỏ bừng cả mặt, cứ líu lưỡi mãi.
Tô Liên Y ngẩn người, rồi cười nhạt: “À, muội biết rồi, không có gì to tát đâu.” Trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ nguyên chủ thật sự có tình nhân trên huyện? Không thể nào, nguyên chủ mê mệt Nhị công tử Lý gia, đến người đàn ông trong nhà còn chê, làm gì có chuyện dây dưa với kẻ khác.
Ngô thị sợ đến tròn mắt, túm chặt tay Tô Liên Y: “Muội muội, muội hồ đồ rồi à? Đây là tội bất trinh đấy!”
Ở cái thời này, một khi mang tiếng “bất trinh”, đủ để lấy mạng một người phụ nữ.
Thấy Ngô thị lo lắng đến mức gương mặt gầy gò khi đỏ bừng, khi tái nhợt, Tô Liên Y càng thêm cảm động trong lòng. Vào lúc này còn chịu khó chạy đến báo tin, nhất định là người thật tâm coi nàng như người một nhà. Chứ kẻ ngoài đời, nghe tin đồn thì việc đầu tiên là tránh xa, sợ bị vạ lây.
Nghĩ vậy, khóe môi Tô Liên Y càng cong lên dịu dàng, nàng khẽ nắm tay Ngô thị kéo vào phòng mình: “Ngô tẩu, vậy tẩu nói thử xem, ta có phải loại người bừa bãi, không biết giữ mình không?”
“Tất nhiên không phải rồi! Liên Y muội muội là người tốt, ai ai cũng biết!” Ngô thị không chần chừ nửa lời, dứt khoát khẳng định.
Tô Liên Y buông tay Ngô thị ra, mở tủ quần áo, lật tìm trong đống y phục, lựa ra hai bộ màu sẫm trông đứng đắn. Nàng cầm lên ướm thử lên người Ngô thị, ngắm nghía một lượt rồi lẩm bẩm:
“Bộ này, Ngô tẩu mặc chắc hơi rộng, lát nữa ta rảnh sẽ sửa lại cho vừa. Còn bộ xám đậm này thì để cho bà Tôn mặc. Hai bộ đều dư chút vải, ta xem thử cắt ra được miếng nào thì may cho Cẩm Nhi cái quần, con trai mặc màu tối cũng dễ giặt, không sao cả.”
Vừa nói, nàng vừa ướm đo, bộ dáng thản nhiên, như thể chuyện thị phi ngoài kia chẳng liên quan gì tới mình.
Ngô thị sốt ruột đến mức suýt khóc: “Muội muội à, tiếng tăm của phụ nữ là chuyện hệ trọng, dính phải điều tiếng rồi thì gánh cả đời! Nếu Đại Hổ tin lời đồn, rồi bỏ muội… về sau muội sẽ thành đàn bà bị người ta chỉ trỏ sau lưng, ra đường cũng không ngẩng mặt lên được!”
Tô Liên Y ướm đo xong, chọn ra hai bộ vừa ý thì cẩn thận gấp lại: “Ngô tẩu đừng lo, ta cũng chẳng phải chưa từng bị người ta chỉ trỏ sau lưng, có gì đáng sợ đâu.”
Nói rồi, nàng nhét đống quần áo đã gấp ngay ngắn vào tay Ngô thị: “Ngô tẩu mau về đi, còn phải ra đồng làm việc nữa. Rảnh tay rồi ta sẽ sửa lại cho vừa, mặc cho thoải mái.”
Nói xong, nàng liền đẩy Ngô thị vẫn còn lải nhải lo lắng, ra khỏi cửa.
Ngô thị hết cách, đành phải về. Trong sân nhà Tô Liên Y cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tô Liên Y như không có chuyện gì, ung dung quay vào phòng, cầm giẻ tiếp tục lau bụi bặm. Chẳng bao lâu sau, lại có khách ghé tới, lần này là Triệu thị.
“Liên Y à, không xong rồi!” Giống hệt Ngô thị, Triệu thị vừa bước vào đã hấp tấp thở dốc, rõ ràng là từ ngoài ruộng chạy về, trên người còn mặc nguyên quần áo làm đồng, đôi giày vải dưới chân lấm lem bùn đất.
Tô Liên Y khẽ bật cười, trong lòng không khỏi thầm cảm ơn mấy kẻ tung tin đồn kia — cũng nhờ bọn họ mà nàng mới cảm nhận được chút hơi ấm nhân tình hiếm hoi nơi thôn quê này. Bởi lẽ, vào lúc này mà dám chạy tới báo tin cho nàng, đều là những người thật lòng quan tâm, chẳng sợ bị vạ lây.
Nàng kéo Triệu thị vào nhà, vừa an ủi vừa pha trà dỗ dành. Mãi một lúc lâu, Triệu thị mới nguôi ngoai, Tô Liên Y lại tiễn bà ra tận cổng.
Tiễn xong, nàng vẫn bình thản quay vào phòng tiếp tục dọn dẹp. Chẳng bao lâu sau, cổng sân lại vang lên tiếng đập dồn dập, kèm theo giọng con trai ai oán như khóc như mếu vọng vào: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ… nguy rồi, nguy to rồi…”
Tô Liên Y đặt giẻ lau xuống, bước ra sân thì thấy Tô Bạch lảo đảo chạy ào vào. Thằng bé trắng trắng tròn tròn, chạy không vững suýt nữa ngã lăn như một quả bóng lăn vào sân.
Đối với đệ đệ này, Tô Liên Y chẳng có mấy thiện cảm. Bảo nó ngoan thì cũng không hẳn, vì trước đây còn hùa theo nguyên chủ làm bao chuyện xấu. Bảo nó xấu thì cũng không hẳn, vì nó lại rất nghe lời tỷ tỷ.
“Ta biết chuyện rồi, ngươi có thể đi ra ngoài được rồi.” Tô Liên Y lạnh mặt, không khách khí đuổi người.
Tô Bạch sững sờ nhìn Tô Liên Y trước mặt. Vẫn gương mặt đó, thân hình đó, mà sao bỗng dưng lại thấy xa lạ thế này?
“Tỷ tỷ… bọn họ… bọn họ nói…” Tô Bạch tội nghiệp chỉ tay ra ngoài sân, giọng lí nhí.
Tô Liên Y nhướng mày: “Tin đồn này, ai là người tung ra?”
“Ta… Ta không biết…” Tô Bạch lắc đầu.
Tô Liên Y chẳng khách khí, thẳng chân đá cho nó một phát: “Không biết thì đi mà tra! Ngươi tới giúp ta hay tới làm ta bực mình hả?”
“Dạ… dạ… tỷ tỷ, ta đi ngay!” Bị tỷ tỷ đá đau điếng, Tô Bạch không những không giận, mà còn lồm cồm bò dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi sân như thể sợ bị đá thêm phát nữa.
Sân nhà lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu.
Tô Liên Y khẽ thở dài, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong ngày. Nàng lại quay vào phòng, nhặt chiếc giẻ lau lên, tiếp tục công việc dở dang vừa nãy.
Dọn dẹp xong phòng của mình, Tô Liên Y liền bước sang phòng Đại Hổ. Ngoài dự liệu của nàng, phòng Đại Hổ không những không hề bừa bộn, mà ngược lại còn rất gọn gàng, ngăn nắp. Chăn gấp vuông vức, ga giường phẳng lì không một nếp nhăn. Đối diện giường là một chiếc bàn, trên bàn bày bút nghiên, giấy mực ngay ngắn, không thiếu thứ gì.
Tô Liên Y cụp mắt, thầm nghĩ: Người này rốt cuộc có thân phận gì? Nếu bảo là thổ phỉ, thì sao lại yêu thích văn thư giấy mực thế này; mà nếu là thư sinh, trên người hắn lại toát ra sát khí khó ai bì kịp… Quả là kỳ lạ.
“Ngươi đang tìm gì vậy?” Một giọng nói lạnh băng bất chợt vang lên ở cửa, dọa Tô Liên Y giật bắn mình. Quay phắt lại, nàng thấy Đại Hổ không biết đã đứng ngoài cửa tự bao giờ, im lặng như bóng ma.
Tô Liên Y giơ giẻ lau trong tay lên: “Ta đang dọn phòng thôi, yên tâm, ta chẳng tò mò gì về thân phận của ngươi đâu, đừng nghĩ nhiều.” Nói xong, nàng quay lưng bước ra khỏi phòng.
Đại Hổ đứng yên, chờ nàng ra rồi mới khép cửa lại. Chẳng mấy chốc, hắn thay bộ quần áo sạch sẽ, đi ra sân, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Liên Y: “Ngươi biết chuyện tin đồn rồi chứ?”
“Ừm, biết rồi.” Tô Liên Y gật đầu.
“Biết ai tung tin không?” Hắn lại hỏi tiếp.
Không có những câu chất vấn dư thừa, cũng chẳng vòng vo giải thích. Người thông minh nói chuyện luôn ngắn gọn, thẳng thắn như vậy.
Tô Liên Y khẽ cười, cụp mắt xuống, giọng nhẹ như gió: “Cũng đoán ra tám chín phần rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.