Đây là ngày thứ tư kể từ khi Tô Liên Y rời khỏi thôn Tô gia.
Sáng sớm, Đại Hổ đứng giữa sân, nhìn chằm chằm vào cánh cổng sân đóng kín. Chỉ còn một canh giờ nữa là tròn ba ngày ba đêm. Đến lúc đó, hắn và Tô Liên Y sẽ chính thức là kẻ địch, nếu còn gặp lại, hắn nhất định sẽ ra tay giết nàng không chút nương tay.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn sống cùng một người phụ nữ, Hắn đã quen với việc sáng ra có người chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, trưa có người mang cơm nước ra ruộng, tối đến có người lặng lẽ ngồi cạnh hắn ngắm sao.
Hắn đã quen với việc thỉnh thoảng ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng, liên tục bị những ý tưởng bất ngờ của nàng làm cho kinh ngạc. Thế nhưng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sự đồng hành ấy cuối cùng lại khép lại bằng một lời dối trá và phản bội.
Hắn khao khát biết bao, giá như tất cả chỉ là hiểu lầm. Chỉ cần mở cánh cổng ra, Tô Liên Y đang đứng ngoài kia, mỉm cười nói: “Ta đã trở về rồi.”
Như bị ma xui quỷ khiến, Đại Hổ thực sự bước tới, mở cánh cổng ra. Dĩ nhiên, bên ngoài trống không, chẳng có ai cả.
Đại Hổ sững người một lúc, chợt nhận ra bản thân vừa rồi thật quá ngây thơ. Vừa rồi hắn đang làm gì vậy? Rõ ràng chỉ là đang tự lừa dối chính mình. Xem ra, cả đời này hắn sẽ không bao giờ có thể trở thành bạn của Tô Liên Y, họ chỉ có thể là kẻ thù, y như buổi ban đầu gặp mặt!
Tiếng xe lừa lộc cộc vang lên từ xa, hóa ra là chiếc xe lừa của xưởng rượu Tô gia. Mã lão đầu đang đánh xe, từ xa tiến lại, rồi dừng ngay trước cổng nhà Tô Liên Y.
Đại Hổ liếc mắt nhìn, không kìm được bật ra một tiếng cười khẩy đầy giễu cợt: “Sau này ông khỏi phải đến nữa, Tô Liên Y đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại đâu.”
Mã lão đầu ngẩn ra: “Đại Hổ, ngươi nói gì vậy?” Lão vô cùng khó hiểu, không biết hôm nay Đại Hổ làm sao lại trở nên kỳ lạ như thế.
Đại Hổ toàn thân cơ bắp căng chặt, hắn căm hận tột độ cái cảm giác bị phản bội này. Hắn muốn lập tức tìm ra nàng ta, giết chết nàng ta! Không chỉ giết nàng ta, mà còn phải giết sạch cả cái nhà Tô gia ấy! Một lũ lưu manh, hắn đã sớm chịu đựng đến cực hạn! Nếu không phải vì nhiệm vụ... Nếu không phải vì nhiệm vụ!
Mã lão đầu nhìn Đại Hổ đang cúi đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu. Con lừa dường như cũng cảm nhận được sát khí toát ra từ người Đại Hổ, bất an không ngừng lắc đầu, hai chân trước cào đất loạn xạ.
Cuối cùng, Đại Hổ chỉ có thể buông một tiếng thở dài thật dài.“Tô Liên Y đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Nếu hắn thật sự làm ra chuyện đó, vậy thì hắn còn khác gì bọn lưu manh khốn kiếp kia chứ?
Mới chỉ ba ngày thôi, nhưng tại sao hắn lại chắc chắn Tô Liên Y nhất định sẽ không quay về? Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, chỉ là trong lòng có một cảm giác rất mãnh liệt: Tô Liên Y, đã đi rồi.
Nhìn Đại Hổ, kẻ thường ngày ít nói mà hôm nay lại trở nên kỳ lạ như vậy, Mã lão đầu sao có thể không thấy khó hiểu.
“Đại Hổ, hôm nay ngươi làm sao thế? Không khỏe à? Hay là để ta gọi đại phu đến khám cho ngươi nhé. Nhưng trước tiên, ngươi mau đỡ Liên Y xuống đã, nó đang ở trong xe kìa.”
Đại Hổ sững người: Tô Liên Y ở trong xe?
“Đêm qua ta lên huyện thành giao rượu, ai ngờ bánh xe hỏng mất, không còn cách nào khác đành phải dừng lại qua đêm chờ thợ sửa. Sáng sớm nay ta liền vội vã trở về, vừa đi đến quan đạo thì thấy Liên Y một mình đi bộ trên đường. Ta vội vàng gọi nó lên xe, con bé chắc mệt lả rồi, vừa lên xe đã ngủ say sưa, đến giờ vẫn chưa tỉnh nữa.”
Mã lão đầu vừa nói, vừa tránh người sang một bên, để lộ ra khoang xe chật hẹp phía sau.
Đại Hổ nhìn một cái: Quả nhiên, bên trong khoang xe, người đang ôm bọc đồ ngủ ngon lành kia, chẳng phải Tô Liên Y thì còn ai?
Không biết nàng ta đã đi đâu, giày và ống quần đều lấm lem bùn đất. Tô Liên Y ngủ rất say, thường ngày nàng luôn dậy sớm để quét dọn nấu cơm, vậy mà hôm nay, dù hắn và Mã lão đầu đã nói chuyện lâu như vậy, nàng vẫn chưa tỉnh. Đủ thấy nàng mệt mỏi đến thế nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau bế thê tử ngươi vào nhà đi!”
Mã lão đầu bĩu môi, lớn giọng quát Đại Hổ.
Đại Hổ toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy vành tai nóng bừng lên: Hắn... trước giờ chưa từng đụng vào phụ nữ.
“Ngươi to con thế này còn không bế được, lại trông chờ lão già gầy nhom như ta bế chắc? Đừng nói chuyện có hợp lễ giáo hay không, riêng cái thân hình mũm mĩm này của Liên Y, già này cũng chẳng khiêng nổi đâu!” Mã lão đầu lại nói thêm.
Dáng người Tô Liên Y vốn đã cao, nếu đặt ở thời hiện đại thì cũng phải cao tầm mét bảy lăm. Trong thời cổ đại này, nàng đúng là cao nổi bật trong số nữ nhân. Thêm vào đó, thân hình lại mũm mĩm, quả thật không phải ai cũng dễ dàng bế nổi.
Đại Hổ mặt đỏ bừng, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn cúi người tiến lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo Tô Liên Y, cẩn thận bế nàng lên.
Đại Hổ hơi bất ngờ, vì cô không nặng như vẻ bề ngoài. Tuy không nhẹ nhàng mảnh mai như những nữ nhân khác, nhưng cũng không hề nặng như hắn nghĩ. Nàng… từ lúc nào đã gầy đi thế này!?
Mã lão đầu thấy Đại Hổ đã bế Tô Liên Y xuống xe, bèn trèo trở lại xe lừa, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Đại Hổ à, ngươi cũng phải biết tranh thủ chứ! Giờ con bé Liên Y cũng hiểu chuyện, lại đàng hoàng tử tế, ngươi giữ được thê tử mũm mĩm thế này, sao không nhanh chăm sóc tử tế đi hả?”
Đại Hổ ngơ ngác: “Thúc nói ‘tranh thủ’? Tranh thủ… việc gì cơ?”
Hắn không phải giả vờ ngốc, mà thật sự không hiểu.
Mã lão đầu bực mình “hầy” một tiếng, gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ hận sắt không thành thép: “Ngốc ạ, ta bảo ngươi mau mau để thê tử ngươi có thai ấy! Lúc còn trẻ khỏe thì sinh ba năm hai đứa, nhìn cái thân thể vạm vỡ như ngươi xem, sao lại chẳng ra hồn gì vậy hả!”
“… Ta… ta vào nhà trước đây.”
Đại Hổ đỏ bừng cả tai, không chịu nghe thêm câu nào nữa, bế Tô Liên Y chạy như bay vào trong, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Mãi đến khi nghe tiếng xe lừa bên ngoài đã đi xa, hắn mới dám bước ra đóng chặt cửa nhà lại.
Bọc hành lý của Tô Liên Y được Mã lão đầu để ngay trước cổng sân. Đại Hổ cầm lên, đôi môi vốn hay mím chặt cũng không kìm được hơi cong lên. Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay nắng đẹp rực rỡ, thật sự là một ngày tốt lành!
…
Tô Liên Y đang ngủ rất say thì bị tiếng khóc nào đó làm tỉnh giấc.
Nàng không nhịn được nhíu mày: Ai đang khóc vậy? Khóc cái gì chứ?
Quả thật có người đang khóc. Người ấy vóc dáng nhỏ nhắn, co người lại như một quả bóng, dùng khăn tay bịt mặt, khóc thút thít đầy tủi thân.
Tô Liên Y vốn định ngủ thêm một lát, nhưng tiếng khóc cứ dai dẳng không dứt, đành bất lực mở mắt ra. Vừa nhìn đã giật mình: Người đang khóc bên cạnh lại là Sơ Huỳnh!
Nàng hoảng hốt, lập tức ngồi bật dậy: “Sơ Huỳnh, ngươi khóc gì vậy? Ngươi đang mang thai, đừng để cảm xúc dao động mạnh, đừng khóc nữa, mau bình tĩnh lại đi!”
Thật là, sắp làm mẹ rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc mình gì cả.
Bị Tô Liên Y nói vậy, Sơ Huỳnh lại khóc to hơn: “Ngươi… ngươi không cần Sơ Huỳnh nữa… Sơ Huỳnh đã làm gì sai? Tại sao ngươi không cần Sơ Huỳnh nữa?”
Trong lòng Liên Y chợt dâng lên cảm giác áy náy: Đúng là, nếu nàng bỏ đi thật thì chẳng khác gì vứt bỏ Sơ Huỳnh.
Nghĩ vậy, giọng nàng liền dịu xuống nhiều: “Đừng khóc nữa, ta chỉ đi Phương Trì mua rong biển thôi. Bệnh của Tôn đại ca không thể thiếu rong biển được. Mua xong ta về ngay. Ai nói với ngươi là ta không cần ngươi nữa hả?”
Sơ Huỳnh ngừng khóc một chút, dùng khăn tay lau kỹ nước mắt và nước mũi, chắc chắn đã sạch sẽ rồi mới ngẩng mặt lên. Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay tái nhợt khiến Tô Liên Y không khỏi nhíu mày.
Sơ Huỳnh xoay người lại, không khách khí chút nào mà chỉ thẳng ra cửa. Ở cửa, một người đang đứng, Đại Hổ.
Đại Hổ lập tức lúng túng: “Cái đó… cái đó…”
Cả người vô cùng bối rối, chẳng biết nói sao.
Tô Liên Y khẽ mỉm cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi.”
Đại Hổ ngẩn ra: Nàng ấy vậy mà không truy cứu gì cả.
Thật ra, Tô Liên Y không những không trách móc mà còn cảm thấy rất áy náy với Đại Hổ. Nếu khi đó nàng thật sự rời đi, chẳng phải đã phụ lòng tin của hắn sao.
“Đại Hổ, mấy ngày qua… ngươi vẫn ổn chứ?”
Nàng dịu dàng nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, vẻ mặt bình thản, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Đại Hổ chỉ cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra làm hai, đập loạn thình thịch, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
“Liên Y, nghe nói ngươi được phu xe chở rượu của xưởng rượu Tô gia đưa về, ngươi đi huyện thành làm gì? Sao lại đi một mình? Có phải bị cướp sạch tiền nên không về được không?”
Sơ Huỳnh hơi kích động, hỏi liên tục, rồi nắm lấy tay Tô Liên Y, hai bàn tay nắm chặt lấy tay nàng, như muốn truyền hơi ấm và sự an tâm.
Tô Liên Y cảm thấy lòng mình ấm áp, một cảm giác mãn nguyện lan tràn không thể kiềm chế được.
“Phương Trì xa quá, mười ngày mới có một chuyến xe ngựa về làng, ta sợ mọi người lo lắng nên tự đi bộ về. Là ta sai, đã để Sơ Huỳnh phải lo lắng rồi.”
Đại Hổ xoay người rời đi, trong lòng đầy áy náy. Hắn chẳng phải đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao! Là hắn đã hiểu lầm nàng!
Tô Liên Y nhìn theo bóng lưng Đại Hổ đang đi xa, rồi lại nhìn Sơ Huỳnh đầy lo lắng trước mặt, nghĩ đến Tô Bạch, nghĩ đến nhà Tôn gia, nghĩ đến đại bá mẫu.
Đã quyết định ở lại, nàng nhất định phải sống cho tốt, phải dùng hết sức lực của mình để giúp đỡ họ, nhất định sẽ để tất cả những người yêu thương nàng, tốt với nàng, nhận được hồi báo xứng đáng!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.