Tô Liên Y trước tiên ghé qua xưởng rượu, muốn chắc chắn ca ca mình đã nghỉ ngơi rồi mới yên tâm trở về nhà. Nào ngờ, vừa bước chân vào sân, đã thấy Tô Hạo vẫn chưa ngủ, đang ngồi một mình ngoài hiên, tay kẹp điếu thuốc lào, khói lượn lờ trong đêm, bóng dáng trông càng thêm thê lương.
Nhìn một cảnh ấy, Tô Liên Y cũng hiểu rõ: chuyện này đã giáng cho ca ca nàng một đòn nặng nề cỡ nào.
Tô Hạo vốn là người trọng chữ tín, lại gánh trên vai cả trăm miệng ăn của Tô gia. Ngày xưa, Tô lão gia tử không để xưởng rượu rơi vào tay Tô Phong mà một mực giao lại cho đứa cháu đích tôn Tô Hạo, cũng vì tin tưởng và kỳ vọng cả đời. Niềm tin ấy lại trở thành gánh nặng đè chặt đôi vai của ca ca nàng.
“Huynh vẫn chưa nghỉ sao?”
Tô Liên Y vừa bước qua ngưỡng sân, đã thấy Tô Hạo ngồi đó, tay kẹp ống điếu thuốc lào, bên cạnh tro thuốc đã chất thành đống như một gò nhỏ, nàng khẽ chau mày, giọng nhẹ mà trách: “Huynh càng hút, tinh thần lại càng căng, chất kia khiến đầu óc tỉnh táo, chỉ tổ khó ngủ hơn thôi.”
Tô Hạo ngẩng lên nhìn nàng, trong đáy mắt thoáng rọi một tia hy vọng hiếm hoi, giọng nói khàn khàn: “Liên Y, ngươi về rồi à?”
Nhưng câu nói vừa buông, ánh hy vọng ấy lại như ánh đèn gặp gió, lập tức tắt lịm. Suy cho cùng, làm sao có thể trông mong một nữ tử yếu mềm như muội muội thay ca ca gánh vác được chuyện này?
“Ừ, tai về rồi.” Tô Liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2769119/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.