Tô Liên Y khẽ gật đầu mỉm cười rồi không tiếp tục khách sáo, mà quay sang chào hỏi những người ngồi cùng bàn với Diệp Từ. Cử chỉ tao nhã, thái độ lịch sự, từng cái nhíu mày hay nụ cười đều đúng mực, không hạ mình cũng chẳng kiêu căng, đến mức làm những thương nhân lão luyện kia quên mất nàng là phụ nữ. Trong mắt họ, nàng chỉ là một thương nhân, thế thôi.
Một vài người đã từng gặp Tô Liên Y ở Quần Anh Hội, một số chỉ mới biết mặt chứ chưa nói chuyện, giờ nhân dịp này đều tự giới thiệu. Tô Liên Y âm thầm ghi nhớ từng người.
Khi kính rượu xong, nàng đang định sang bàn khác thì bị Diệp Từ gọi lại: “Liên Y, ta có một câu hỏi.” Giọng hắn vội vã, đầy mất mát, như thể sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.
“Diệp công tử, có chuyện gì sao?” Tô Liên Y khách sáo hỏi.
Diệp Hoan lo lắng. Đây là lần đầu hắn thấy thiếu gia nhà mình, người từng kiêu ngạo và đầy tự tin, lại lộ vẻ u sầu đến vậy. Đôi mắt đào hoa vốn sáng ngời giờ đã ảm đạm, cặp lông mày hay kiêu ngạo cũng nhíu chặt.
Trong mắt Diệp Từ giờ chỉ còn lại một bóng hình, dáng người thướt tha, dung nhan thanh lệ như hoa sen vừa nở, đẹp đến mức không thể khinh nhờn.
“Câu hỏi ấy… ta có thể… trả lời lại một lần nữa được không?” Hắn khẽ run giọng, ánh mắt đầy mong chờ, hy vọng được nghe từ đôi môi hồng của Tô Liên Y một câu trả lời khẳng định.
Nửa năm qua đối với hắn thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-danh-y/2910400/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.