“...”Vừa dứt lời, cả phòng khách rơi vào im lặng.Đúng lúc này, Chung phu nhân từ trong bếp đi ra, vội vàng lên tiếng trước Chung lão gia tử: “Vãn Vãn, đừng nói linh tinh.”Sau đó bà ta nói với Chung Mạn Hoa: “Vãn Vãn chỉ nói bừa thôi, gì mà đuổi hay không đuổi chứ, em đừng để ý con bé.”Chung Mạn Hoa miễn cưỡng nở nụ cười: “Chị dâu đừng nói thế, Vãn Vãn trước giờ luôn thông minh, lanh lợi.”Nhưng trong lòng bà ta đang không ngừng cuộn sóng.Lúc đó đang ở cùng Mục phu nhân nên bà không hỏi kỹ, chỉ biết là Doanh Tử Khâm đánh bạn.Sau đó, bà không nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào nữa, chính bà cũng quên mất chuyện này.Nếu Doanh Tử Khâm thực sự bị đuổi học, mặt mũi bà ta biết để vào đâu đây?Chung lão gia tử không nói gì, đeo kính lão, nhấc máy, chậm rãi nói: “Để bố gọi cho bên trường học xem thế nào.”“Bố, bố đừng lo lắng” Chung Mạn Hoa không muốn mất mặt, cố nén giọng nói: “Để con gọi cho.”“Bố còn lạ gì cái tính hiếu thắng của con.” Chung lão gia tử xua tay: “Để con gọi, e là sẽ mắng té tát con mình trước ấy chứ.”Chung Mạn Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận: “Bố, sao bố lại nói thế!”Chung lão gia tử phớt lờ bà, nhấc điện thoại gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp anh tài.Bên kia rất nhanh bắt máy.“Alo, chào thầy giáo, tôi là ông ngoại của Tử Khâm, tôi muốn hỏi một chút về tình hình hôm nay.
Tử Khâm, con bé…”Nghe Chung lão gia tử và thầy Từ nói chuyện với nhau, Chung Trí Vãn siết chặt chiếc cốc trong tay.Chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/1677431/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.