🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cô thật sự không quen ăn đồ ăn nước ngoài.

Bùi Chi Hành nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, bỗng cảm thấy gọi người tới nấu bữa này là đáng giá.

“Ăn nhiều chút.”

Lộ Tuệ Tuệ cong môi:

“Anh nói xem, nếu chị Khả Nhi biết tôi lén mở tiệc ở đây, có phải sẽ mắng tôi không?”

Bùi Chi Hành hùa theo cô:

“Vậy đừng để họ biết.”

Mắt Lộ Tuệ Tuệ sáng lấp lánh, nói:

“Anh nói đúng.”

Lát về cô sẽ không nói với họ.

Bùi Chi Hành nhếch môi, vui vẻ hầu hạ cô.

 

Nhìn Lộ Tuệ Tuệ ăn là một loại hưởng thụ. Đây là lời cư dân mạng nói, cũng là sự thật.

Cô vui vẻ ăn uống khiến người ta cũng cảm thấy thèm ăn theo.

Lúc trước Bùi Chi Hành lướt tin của cô thì thấy có người nói, thật ra nếu Lộ Tuệ Tuệ không sống nổi trong giới giải trí nữa thì có thể livestream mukkbang. Họ sẵn sàng dành thời gian xem live của cô, không vì gì khác, nhìn cô ăn làm người ta thấy thoải mái.

Tướng ăn của cô nhã nhặn, nhưng tốc độ lại không chậm, cảnh đẹp ý vui.

-

Ăn lẩu xong, tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ tốt hơn nhiều.

Cô nhìn điện thoại, đạo diễn nói tình hình của Lộ Tình Hoạ trong nhóm, cô ta bị trật tay, phải đi trị liệu cho nên không thể tiếp tục du lịch cùng mọi người.

Còn quay thêm ba ngày nữa nữa nên sáu người Lộ Tuệ Tuệ tiếp tục hoàn thành.

 

Về phần chuyện có nghiêm trọng hay không, đạo diễn nói bình thường, chỉ là bị trật khớp, bảo mọi người đừng lo.

Chỉ nói khách sáo thôi.

Nói xong, đạo diễn lại nói sang chuyện khác, đại khái là hy vọng hành trình sau này mọi người mọi người vẫn du lịch vui vẻ, đừng để chuyện này trong lòng vân vân.

Đọc xong, Lộ Tuệ Tuệ rời khỏi Wechat.

Thấy động tác của cô, Bùi Chi Hành hỏi:

“Giục em về à?”

“Không hẳn là vậy.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn đồng hồ:

“Nhưng tôi cũng nên về rồi.”

Bùi Chi Hành hiểu rõ, đứng dậy nói:

“Đi thôi.”

Lộ Tuệ Tuệ ‘ừm’ một tiếng.

“Tình hình Lộ Tình Họa vẫn ổn.”

Không hiểu sao Lộ Tuệ Tuệ nói với Bùi Chi Hành.

Bùi Chi Hành nhướng mày:

“Nói với tôi làm gì?”

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn anh, buồn bực một hồi, nói:

“Anh không nhận ra à?”

“Cái gì?”

Bùi Chi Hành thật sự không hiểu ý của cô.

Không biết vì cảm xúc tối nay không ổn hay vì lý do gì khác, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy mình hay càm ràm lại còn keo kiệt.

“Chị ta thích anh.”

Lộ Tuệ Tuệ nói thẳng.

Nếu không phải vì Lộ Tình Họa thích Bùi Chi Hành, cô ta cũng sẽ không tệ với cô đến thế.

Đầu óc phụ nữ rất dễ mê muội vì tình yêu, dẫn đến đố kỵ, sau đó mất kiểm soát.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ, nếu không có những hành động đấy của Bùi Chi Hành, Lộ Tình Hoạ sẽ không mất kiểm soát đến thế.

Theo hiểu biết của cô về Lộ Tình Họa mà nói, cô ta là một người rất nhẫn nại.

Chỉ là nếu chuyện liên quan đến Bùi Chi Hành, hình như cô ta rất khó nhẫn nại. Cô ta ghen tị, ghen tị đến điên, hận không thể khiến Lộ Tuệ Tuệ c.h.ế.t đi. Vì chỉ khi cô chết, cô ta mới có thể làm Bùi Chi Hành chú ý tới cô ta.

Thi thoảng khi Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Tình Hoạ nhìn nhau, cô thấy ánh mắt cô ta đầy thù hận và đố kỵ.

Bùi Chi Hành kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.

Bỗng chốc, anh như nhận ra điều gì đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

“Em không thích cô ta thích tôi?”

Giọng anh hơi khàn.

Lộ Tuệ Tuệ sững sờ, mấp máy môi.

“Tôi không nói như thế.”

“Cô ta thích tôi, em không vui.”

Bùi Chi Hành dùng ngữ khí khẳng định hỏi.

Lộ Tuệ Tuệ mím môi.

“Tôi...”

Cô còn chưa nói được gì đã bị Bùi Chi Hành nắm cổ tay, Lộ Tuệ Tuệ vô thức lảo đảo, ngã vào lòng anh.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở vờn quanh.

Ánh mắt Bùi Chi Hành sâu thẳm, đen như mực, rất đẹp. Mà ngón tay anh nắm lấy tay cô phản chiếu dưới ánh đèn càng thon dài, cực kỳ xinh đẹp.

Bùi Chi Hành quan sát vẻ mặt của cô, cảm nhận được cảm xúc cô thay đổi.

Sau khi nhận ra Lộ Tuệ Tuệ không ghét anh đến gần, anh hỏi:

“Tại sao không vui?”

Lộ Tuệ Tuệ vốn định kiếm cớ lừa anh, nhưng bỗng nhiên cũng không nỡ.

Cô nghĩ đến những viên kẹo anh mua cho mình, nghĩ đến ánh mắt anh nhìn mình, đôi mắt không biết lừa dối.

Bất chợt, Lộ Tuệ Tuệ có xúc động muốn thử một lần.

Không biết khi nào cô sẽ trở về thế giới ban đầu, cũng không biết mình sống ở thế giới này được bao lâu, có thể vui vẻ khỏe mạnh bao lâu, nhưng cô vẫn muốn ích kỷ một chút, muốn thử với người trước mặt này một lần.

Cô im lặng hồi lâu.

Bùi Chi Hành cúi người, hơi thở sát lại gần, dường như đang quyến rũ cô, dụ dỗ cô:

“Rất khó trả lời sao?”

Khoảng cách hiện tại của hai người quá gần.

Gần đến nỗi khi Lộ Tuệ Tuệ ngẩng đầu lên, môi cô có thể chạm vào môi của anh.

Suy nghĩ này mới xuất hiện trong đầu, cô cụp mắt nhìn môi Bùi Chi Hành, nghĩ đi nghĩ lại, cô làm thật luôn.

Khoảnh khắc Lộ Tuệ Tuệ hôn anh, Bùi Chi Hành sửng sốt.

Nhưng chỉ ba giây, Lộ Tuệ Tuệ bỗng nhiên rời đi, cô có vẻ xấu hổ và tức giận, lẩm bẩm:

“Chị ta nhớ thương chồng sắp cưới của tôi, tại sao tôi phải vui vẻ?”

Cô ngước mắt lườm Bùi Chi Hành, tức giận nói:

“Chẳng lẽ anh rất vui, có người thích...”

Chưa dứt lời, môi cô mềm nhũn.

Bùi Chi Hành không hề khách sáo với cô, không nói lời nào đã hôn cô.

Không giống như Lộ Tuệ Tuệ hôn môi anh, anh chỉ dừng lại trên môi cô vài giây, sau khi biết cô không từ chối, anh cắn nhẹ môi cô.

Lộ Tuệ Tuệ bị đau, Bùi Chi Hành ngậm lấy môi cô mà mút.

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gò má cô làm má cô ửng hồng, cả tai và cổ cũng đỏ bừng.

Không có hành động nào đi quá giới hạn.

Bùi Chi Hành chỉ liếm, mút môi cô.

 

Không biết hôn bao lâu, răng Bùi Chi Hành chạm vào khóe môi của Lộ Tuệ Tuệ bao nhiêu lần, cuối cùng anh cũng buông cô ra.Cuối cùng Lộ Tuệ Tuệ cũng được thở.

Khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần.

Bùi Chi Hành cụp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn:

“Tuệ Tuệ.”

Lộ Tuệ Tuệ ngước mắt lườm anh một cái.

Cái lườm này không có sức lực gì, nhìn chỉ thấy cô đang dỗi.

Bùi Chi Hành khựng lại, nhìn vào mắt cô nói:

“Đây là đáp án.”

 

Vẫn là câu trần thuật.

Lộ Tuệ Tuệ nghi ngờ anh cố ý, cô há miệng:

“Anh đã hôn…”

Cô chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.

Lần này, anh không hề kiềm chế nữa, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra, tiến quân thần tốc, móc lấy đầu lưỡi của cô, l.i.ế.m hôn, ngậm mút.

Thời gian hôn lần này dài hơn lần trước.

Lúc Lộ Tuệ Tuệ sắp không thở nổi, Bùi Chi Hành mới hơi lùi lại một chút. Ngay khi Lộ Tuệ Tuệ tưởng đã kết thúc, anh lại tới gần, hôn lên khóe môi cô.

Lộ Tuệ Tuệ đã hít thở lại bình thường.

Hai tay cô chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt áo của Bùi Chi Hành, dựa vào anh.

Lại một lát sau, Bùi Chi Hành cụp mắt, l.i.ế.m đôi môi sưng đỏ của cô rồi mới hoàn toàn buông ra.

Lộ Tuệ Tuệ không biết nên hình dung nụ hôn xấu hổ đến mức muốn nổ tung này thế nào.

Rõ ràng hai người là tay mơ nhưng Bùi Chi Hành chỉ thấy bỡ ngỡ lúc đầu, lúc sau đã thành thạo ngay, thậm chí còn hôn… một cách quyến rũ như thế, còn hơn cả những hình dung khi đọc tiểu thuyết của cô.

Mặt Lộ Tuệ Tuệ đỏ đến phát nổ.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, sau khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, Lộ Tuệ Tuệ hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.

Lúc Bùi Chi Hành muốn hôn cô lần nữa, giọng Lộ Tuệ Tuệ khàn khàn, lẩm bẩm

“Ngày mai em còn phải quay chương trình.”

Cô còn phải trở về gặp mọi người nữa.

Bùi Chi Hành khựng lại, giơ tay dùng ngón tay lau nước trên môi cô.

Anh nặng nề đáp:

“Anh biết rồi.”

“...”

Lông mi Lộ Tuệ Tuệ run khẽ, cảm nhận nhiệt độ ngón tay đặt trên môi của mình. Không biết tại sao, cô cảm thấy khi Bùi Chi Hành đưa tay chạm vào cô, càng khiến cô khó có thể chống cự.

Môi Lộ Tuệ Tuệ giật giật, muốn nói gì đó, môi dưới không cẩn thận đụng phải ngón tay của anh.

Hai người đều khựng lại.

Tai Lộ Tuệ Tuệ đỏ bừng, khóc không ra nước mắt, giải thích:

“Em không cố ý.”

Tuy cô hơi thèm tay Bùi Chi Hành nhưng cô không biến thái đến vậy.

Mắt Bùi Chi Hành đầy tình dục, kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng:

“Cố ý cũng được.”

Lộ Tuệ Tuệ: "..."

Cô không cố ý thật mà.

Thấy cô ngượng ngùng, Bùi Chi Hành cười khẽ, ôm cô vào lòng.

Lộ Tuệ Tuệ hơi sượng nhưng không giãy dụa.

Đã nói hết rồi nên giãy dụa nữa sẽ thành làm giá, với cả bản thân cô cũng rất thích mùi hương trên người Bùi Chi Hành, vòng tay anh vô cùng ấm áp, mạnh mẽ.

Hai người im lặng ôm nhau một hồi.

Bỗng nhiên Bùi Chi Hành nói:

“Em cố ý không muốn anh đưa em về sao?”

“?”

Lộ Tuệ Tuệ thật lòng thấy mình bị oan.

“Em nào có.”

Cô hít mũi, lẩm bẩm:

“Em đã nói rồi, về sẽ trả lời anh.”

Nhưng anh lại đến đây, Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy nói cho anh biết trước vài ngày cũng rất tốt.

Như thế cô cũng không cần kiềm chế, cũng không cần rầu rĩ suy nghĩ lung tung nữa.

Bùi Chi Hành hiểu.

Anh giơ tay, nhéo lỗ tai nóng hổi của cô, hít một hơi thật sâu, hỏi:

“Ngày mai còn ra ngoài được không?”

“... Không được.”

Lộ Tuệ Tuệ cạn lời:

“Mọi người chưa có ai xin nghỉ cả.”

Hôm nay xem như cô đã phá lệ rồi. Nếu không phải vì chuyện Lộ Tình Họa, không chừng tổ chương trình sẽ không cho cô ra ngoài.

Ôm thêm một lúc.

Lộ Tuệ Tuệ nhắc nhở anh:

“Em phải về rồi.”

Bùi Chi Hành đồng ý, thả cô ra.

“Đi thôi.”

Anh đưa cô về.

Trên đường trở về, Bùi Chi Hành nắm tay cô suốt đoạn đường.

Lòng bàn tay anh nóng nóng, ấm áp, bàn tay dày rộng.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn lén vài lần, lòng cảm khái, tay Bùi Chi Hành thật sự rất đẹp.

Mà chủ nhân của bàn tay đẹp đó, là bạn trai của cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.