🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta, đôi mắt ươn ướt, nước mắt rưng rưng trong con ngươi đen trắng, nhưng nước mắt cô không hề rơi, một giọt cũng không có.

Cô ngẩng đầu nhìn “người đàn ông” đang đứng trước mặt, khàn giọng hỏi.

“Có giây phút nào các ngươi xem ta là chính bản thân ta không?”

Phùng Chỉ San cau mày, nhìn dáng vẻ chật vật Lộ Tuệ Tuệ, thế mà cô ta không áp diễn được cô.

Cô ta hít một hơi thật sâu, dùng tay giả làm kiếm, chĩa vào cô rồi lại dùng lời nói để chèn ép cô.

Mỗi từ mỗi câu cô ta nói, tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ đều có sự chuyển biến, từ nhỏ đến lớn, diễn vô cùng tốt.

Cả hai đều nhập vai, đang diễn…

Bỗng dưng, Trần Kiến chương hô kên.

“Dừng.”

 

Không có nam chính ở hiện trường nên cô chỉ có thể diễn với không khí.

Lộ Tuệ Tuệ đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc cô sắp bắt đầu, đột nhiên Phùng Chỉ San nói.

“Đạo diễn Trần.”

Cô ta cười rạng rỡ nói.

“Không thì để tôi đối diễn với Tuệ Tuệ nhé? Một mình cô ấy diễn sẽ khó nhập vai.”

Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ nghĩ thầm – tôi thấy mặt cô mới khó nhập vai đấy.

Trần Kiến Chương nghĩ một lúc rồi hỏi ý kiến của Lộ Tuệ Tuệ.

 

“Để Chỉ San đối diễn với cô được chứ?”

Lộ Tuệ Tuệ: “Nếu cô Phùng không ngại, tôi không có vấn đề gì.”

Phùng Chỉ San bước tới, đứng cùng chỗ với cô.

Thật ra vóc dáng hai người tương đương nhau, nhưng kỳ lạ là rõ ràng Lộ Tuệ Tuệ chỉ là hạng mười tám, cũng không có bao nhiêu fan, nhưng khí chất lại không hề thua kém Phùng Chỉ San.

Khi Trần Kiến Chương thấy hai người đứng cạnh nhau, ánh mắt đầu tiên bị thu hút bởi Lộ Tuệ Tuệ, khi nhận ra điều này, ông ấy hơi cau mày.

Nhìn Phùng Chỉ San trước mắt, Lộ Tuệ Tuệ và cô ta nhìn nhau, cảm xúc trong mắt thay đổi.

Phùng Chỉ San là người lên tiếng trước, cô ta muốn áp diễn Lộ Tuệ Tuệ để cô không có cách phát huy được nữa.

“Nghiệt đồ! Còn không mau khoanh tay chịu trói!”

Cô ta kiêu căng ngạo mạn, dường như thật sự là sư phụ của cô ấy, cô nhìn ánh mắt khinh thường, tràn đầy hận ý và ghê tởm của cô ta.

Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ta, đôi mắt ươn ướt, nước mắt rưng rưng trong con ngươi đen trắng, nhưng nước mắt cô không hề rơi, một giọt cũng không có.

Cô ngẩng đầu nhìn “người đàn ông” đang đứng trước mặt, khàn giọng hỏi.

“Có giây phút nào các ngươi xem ta là chính bản thân ta không?”

Phùng Chỉ San cau mày, nhìn dáng vẻ chật vật Lộ Tuệ Tuệ ậy, thế mà cô ta không áp diễn được cô.

Cô ta hít một hơi thật sâu, dùng tay giả làm kiếm, chĩa vào cô rồi lại dùng lời nói để chèn ép cô.

Mỗi từ mỗi câu cô ta nói, tâm trạng của Lộ Tuệ Tuệ đều có sự chuyển biến, từ nhỏ đến lớn, diễn vô cùng tốt.

Cả hai đều nhập vai, đang diễn…

Bỗng dưng, Trần Kiến chương hô kên.

“Dừng.”

Lúc này, những giọt nước mắt đang tích tụ trong mắt Lộ Tuệ Tuệ không kìm được rơi xuống.

“Đạo diễn Trần.”

Giọng của Trần Kiến Chương vừa vang lên, Phùng Chỉ San hơi luống cuống, cô ta mím môi, nhỏ giọng nói.

“Xin lỗi, vừa rồi biểu hiện của tôi không tốt lắm, có thể làm lại không?”

Trần Kiến Chương nhìn cô ta, nghiêng đầu nhìn Lộ Tuệ Tuệ.

“Tuệ Tuệ có muốn thử lại không?”

“Diễn lại cảnh này sao ạ?”

Lộ Tuệ Tuệ hỏi.

Phùng Chỉ San: “Chúng ta đổi cảnh đi.”

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Trần Kiến Chương, nhẹ nhàng hỏi.

“Cảnh này là của tôi hay của cô Phùng?”

Cô im lặng một lát rồi nói.

“Nếu như đạo diễn Trần bảo tôi thử cảnh khác thì tôi không sao, nhưng nếu là đối diễn với cô Phùng thì có lẽ tôi sẽ không đồng ý lắm.”

Cô không có thời gian dây dưa với Phùng Chỉ San ở đây, Lộ Tuệ Tuệ có thể đoán được ý đồ của Phùng Chỉ San, cảnh quay vừa rồi cô ta diễn không tốt, chắc chắn cô ta sẽ mất điểm trong mắt Trần Kiến Chương.

Cô ta muốn diễn để ghi điểm lại thì sao cô phải giúp cô ta chứ.

“Cô...”

Phùng Chỉ San không thể tin được cô sẽ từ chối yêu cầu của mình trước mặt Trần Kiến Chương.

Trần Kiến Chương hơi khựng lại, có phần kinh ngạc, nhưng cô càng từ chối thì ông ấy càng thấy thú vị.

Đó chẳng phải là tính cách của “Hắc Hguyệt Quang” trong kịch bản sao?

Dù biết không thể mà vẫn làm.

Cô ấy không sợ bất cứ điều gì, luôn làm theo trái tim mình, không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

“Tuệ Tuệ.”

Trần Kiến Chương suy nghĩ một lúc rồi yêu cầu.

“Cô có thể thử một cảnh khác khi cô ấy trở thành ma xem.”

Ông ấy nói.

“Cảnh trở thành ma hậu rồi gặp lại sư phụ.”

Lộ Tuệ Tuệ: “Được.”

-

Mười phút sau, Lộ Tuệ Tuệ bước ra khỏi phòng thử vai.

Bên ngoài có rất nhiều người nhìn cô, Lộ Tuệ Tuệ rất bình tĩnh, đi với Hạ Lỵ và Nhạc Nhạc ra thang máy.

Cô vừa đi, Phùng Chỉ San cũng ra ngoài theo.

Người đại diện của Phùng Chỉ San thấy vẻ mặt của cô ta có gì đó không ổn, bước tới hỏi.

“Sao rồi, không thuận lợi hả?”

Phùng Chỉ San nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Lộ Tuệ Tuệ, mất kiên nhẫn nói.

“Đừng nhắc nữa.”

Cô ta nói.

“Đi đã.”

Người đại diện cau mày.

“Không ăn cơm với đạo diễn Trần à?”

Bọn họ dự định kết thúc buổi thử vai sẽ mời đạo diễn Trần đi ăn nói chuyện thêm.

Phùng Chỉ San mím môi.

“Ông ấy nói không có thời gian.”

Người đại diện cau mày.

“Nói thẳng vậy?”

“Ừm.”

 

Nhưng ông ấy từ chối trước khi Lộ Tuệ Tuệ thử vai, điều này khiến Phùng Chỉ San thấy dễ chịu hơn.

Trong cảnh thử vai của mình, cô ta thấy biểu hiện của mình không có vấn đề gì, nhưng sau khi xem diễn xuất của Lộ Tuệ Tuệ, cô ta lại thấy lo lắng không thể giải thích được.

Cô ta không áp diễn được Lộ Tuệ Tuệ, Phùng Chỉ San chưa bao giờ ngờ tới điều này.

Đi với người đại diện ra ngoài rồi lên xe.

Người đại diện không nhịn được hỏi.

“Chuyện này là sao?”

Phùng Chỉ San nói.

 

“Kỹ năng diễn của Lộ Tuệ Tuệ không tệ như chúng ta tưởng.”

Nghe vậy, người quản lý cười khẩy.

“Cho dù vậy Trần Kiến Chương cũng không thể bỏ qua em mà chọn cô ta.”

Chị ta có niềm tin vào kỹ năng diễn xuất của Phùng Chỉ San.

“Hơn nữa, nếu em có xem tin tức trên mạng, sẽ biết rằng rất nhiều dân mạng đang tẩy chay cô ta.”

Chị ta nhìn Phùng Chỉ San.

“Em cũng đừng lo quá, Trần Kiến Chương là người lấy đại cục làm trọng, biên kịch cũng là tác giả nguyên tác, chắc chắ cô ấy n sẽ không muốn tác phẩm của mình bị phá hủy.”

Phùng Chỉ San “Ừm”, biết là như vậy nhưng cô ta vẫn hơi lo lắng.

Cô ta nhìn người đại diện của mình, mím môi nói.

“Chị, hãy làm mạnh hơn nữa đi, cố gắng vạch trần những chuyện trước đây của Lộ Tuệ Tuệ.”

Cô ta dừng lại, nhấn mạnh.

“Đặc biệt là những đoạn video mà cô ta diễn gượng gạo đó.”

Người đại diện mỉm cười nói.

“Đừng lo lắng, đã sắp xếp người làm việc đó rồi. Chút nữa em sẽ thấy cô ta trên hotsearch.”

Phùng Chỉ San gật đầu, lòng hơi nhẹ nhõm.

Ở bên kia, Hạ Lỵ và Nhạc Nhạc đều nhẫn nhịn cho đến khi Lộ Tuệ Tuệ lên xe mới dám hỏi tình hình.

Lộ Tuệ Tuệ nhớ đến vẻ mặt của Trần Kiến Chương, không quá chắc chắn.

“Em nghĩ em và Phùng Chỉ San mỗi người có năm mươi phần trăm cơ hội thắng.”

Hạ Lỵ: “Vậy cũng đủ rồi.”

Lộ Tuệ Tuệ: “?”

Hạ Lỵ nhìn cô.

“Lúc đầu chị chỉ nghĩ em nắm chắc được ba mươi phần trăm.”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười.

“Vậy nên được năm mươi phần trăm là tốt rồi phải không?”

Hạ Lỵ gật đầu.

“Đương nhiên, em phải nghĩ xem đối thủ của mình là ai, là Phùng Chỉ San, người đã diễn xuất hơn mười năm đó.”

Hạ Lỵ phân tích giúp cô.

“Nếu em ở trước mặt cô ta có năm mươi phần trăm cơ hội thắng, vậy trừ khi xuất hiện nhân vật đặc biệt bất ngờ, nếu không Trần Kiến Chương sẽ chỉ phân vân giữa em và Phùng Chỉ San.”

Chị ấy biết khá rõ về các người đại diện trong giới, cũng biết thói quen của Trần Kiến Chương.

Trần Kiến Chương thích những diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt và bùng nổ, kỹ năng diễn xuất của Phùng Chỉ San có thể sẽ không mắc lỗi, nhưng cô ta thuộc loại diễn xuất theo sách vở, một khi gặp cảnh diễn lớn, có thể cô ta không diễn tả cảnh quay được mức tối đa, nhưng Lộ Tuệ Tuệ thì có thể.

Phùng Chỉ San luôn đi theo con đường bảo thủ, nhưng Lộ Tuệ Tuệ thì không.

“Đúng rồi.”

Hạ Lỵ đưa điện thoại cho cô, nhẹ giọng nói.

“Hôm nay em đừng xem Weibo, em đã nắm chắc năm mươi phần trăm rồi, chắc chắn bên phía Phùng Chỉ San sẽ ra tay.”

Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.

“Bôi nhọ em?”

Hạ Lỵ im lặng một lúc rồi thông báo.

“Theo hiểu biết của chị với Phùng Chỉ San và người đại diện của cô ta, bọn họ sẽ tìm người biên tập lại một số đoạn video đáng xấu hổ trong phim trước đây của em cho dân mạng xem.”

Lộ Tuệ Tuệ nghẹn.

Đòn này thật tàn nhẫn.

Hạ Lỵ nhìn cô rồi đột nhiên hỏi.

“Em đã bao giờ xem lại những cảnh quay phim em đã diễn trước đây chưa?”

“… Không có.”

Lộ Tuệ Tuệ không xem phim nào cả, mắt không thấy tim không đau.

Hạ Lỵ vỗ vai cô an ủi.

“Được rồi, về nhà nghỉ ngơi đi. Buổi tối chúng ta sẽ ra sân bay.”

Họ sẽ bay đến Hải Thành trong đêm để ghi hình “Mật thất gan dạ” vào ngày mai.

“Vâng.”

-

Bây giờ vẫn còn sớm, sau khi Lộ Tuệ Tuệ về đến nhà, cô thu dọn hành lý, định chợp mắt một lát, nhưng nghĩ đến những lời Hạ Lỵ nói, cô không nhịn được đăng nhập Weibo.

Có hai đề tài về cô trên hot search, một là ảnh chụp trong buổi thử vai buổi trưa.

Lộ Tuệ Tuệ bấm vào thì phát hiện bài đăng trên Weibo vừa đăng đã có rất nhiều bình luận và lượt chia sẻ.

Cô đang định bỏ qua thì ngón tay cô vô tình nhấp vào phần bình luận.

Lộ Tuệ Tuệ cúi đầu thì thấy bình luận nhiều lượt thích nhất không mắng mình. Cô ngẩn ra, sau khi kéo xuống, cô thấy người qua đường và dân mạng đang khen trang phục của cô rất đẹp.

?

Không chỉ Lộ Tuệ Tuệ ngạc nhiên, mà khi Hạ Lỵ quay lại công ty sắp xếp phòng quan hệ công chúng để chuẩn bị giải quyết chuyện của Lộ Tuệ Tuệ cũng rất bất ngờ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.