🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Rượu trái cây?" – Hứa Hân Đóa lập tức kinh ngạc.

"Ừm, tớ chỉ hỏi món ăn, quên hỏi cậu thích loại đồ uống gì, miễn không phải đồ lạnh là được. Thế nên tớ chọn theo khẩu vị của tớ. Loại rượu trái cây này cũng là họ tự pha, vị siêu ngon, lần nào tớ đến cũng uống."

"Nồng độ cồn cao không?"

"Không biết, nhưng tớ chưa từng say bao giờ." – Lâu Hử không nói thêm rằng, cả nhà cô ấy đều là kiểu uống ngàn ly không say.

Hứa Hân Đóa nhìn ly rượu chỉ còn đáy, lại nghĩ đến tửu lượng của mình, trong lòng có chút bất an.

Nhưng dù sao Lâu Hử cũng có lòng tốt, Hứa Hân Đóa không thể từ chối, tiếp tục ăn cơm cùng cô, chỉ là âm thầm tăng tốc độ ăn, định ăn xong sớm rồi về.

Cô nhìn thấy Lâu Hử lên xe của nhà họ, lúc này mới xách túi đồ đi về phía nhà mình…

*

Hôm nay Doãn Họa đến biệt thự của Đồng Duyên, mang theo một ít đồ cho cậu.

Đồng Duyên mở hộp ra nhìn rồi hỏi:
"Là thuốc à?"

"Ừ, lúc mua enzyme cho Hứa Hân Đóa tiện thể mua luôn loại con có thể dùng, mỗi loại đều dán giấy ghi chú cách dùng, con xem qua đi, cửa hàng sẽ định kỳ giao tới."

Đồng Duyên cầm túi đồ xem qua, nói:
"Mẹ đúng là kiểu người nghiện mua thực phẩm chức năng."

"Thể chất của Hứa Hân Đóa đúng là cần điều chỉnh bằng mấy thứ này, tuy không có tác dụng nhanh nhưng từ từ sẽ giúp các chỉ số cơ thể trở lại bình thường. Con bé phải dùng nhiều hơn con đấy, đây là danh sách."

Đồng Duyên nhìn cái đơn hàng dài như hóa đơn siêu thị mà suýt nữa giật mình, mấy thứ này ăn vào chắc Hứa Hân Đóa chẳng cần cơm nữa, chỉ enzyme là đủ no rồi.

Cậu cầm tờ giấy lên lắc lắc:
"Thật quá đáng rồi đấy? Nhiều đến mức này cơ à?"

"Đây là sau khi mẹ tham khảo rồi cắt bớt vài thứ sợ ảnh hưởng hiệu quả đấy, còn lại mới từng này thôi."

"Mẹ đừng để cô ấy thấy giá tiền, không thì chắc chắn cô ấy sẽ không chịu uống đâu." – Đồng Duyên nhìn mấy món đồ, tính ra một quý hết 450 ngàn tệ, cậu dám cá Hứa Hân Đóa sẽ không đồng ý.

Nói với Hứa Hân Đóa rằng một quý chỉ tốn 4.500 tệ, cô còn phải cân nhắc. 45 vạn tệ thì chắc chắn bị từ chối.

Hứa Hân Đóa có thể ăn của cậu, uống của cậu không ngại, nhưng quá đắt thì thôi, điều này bao năm rồi vẫn chưa từng thay đổi.

"Con tặng quà chẳng lẽ không bóc giá ra à?" – Doãn Họa hỏi.

"Ừm, thế thì được rồi, mấy thứ này để mẹ lo, con mang mấy món kia lên lầu trước, Mẹ ngồi chơi một lát."

"Được."

Đồng Duyên xách đồ lên lầu, tiện tay dọn dẹp qua phòng mình, sợ Doãn Họa bất ngờ xông vào rồi thấy đống truyện tranh vứt đầy đất của cậu.

Phòng riêng của cậu xưa nay vốn không thích có người bước vào, người giúp việc cũng chỉ được vào định kỳ.

Một người giúp việc trong nhà rót cho Doãn Họa một ly hồng trà. Bà vừa nhấp một ngụm thì thấy có người đẩy cửa bước vào nhà.

Biệt thự của Đồng Duyên phải quẹt thẻ ở cổng ngoài, vào cửa chính lại có mật mã. Vậy mà người này lại đi vào như chốn không người.

Hứa Hân Đóa tay vẫn xách túi đồ mua sắm, bước đi hơi lảo đảo. Cô lắc lư đi vào nhà, thấy Doãn Họa thì mắt sáng rực, cười hớn hở hỏi:
"Bác, sao bác lại có thời gian qua chỗ con thế này?"

Doãn Họa nhìn động tác của cô, hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng nhướng mày, đặt ly trà trở lại đ ĩa sứ, điềm tĩnh đáp:
"Qua đây đưa cho con ít đồ."

Mấy người giúp việc xung quanh cũng ngạc nhiên, nhưng đều bị Doãn Họa ra hiệu lui xuống.

Hứa Hân Đóa vừa cười vừa thay giày, để túi đồ ở cửa, rồi đi đến ngồi cạnh Doãn Họa trên ghế sofa, nói với bà:
"Con đi dạo phố với bạn, cô ấy mời con ăn tối, còn gọi một ly rượu trái cây cho con, vị y chang nước giải khát, không hề có mùi rượu!"

Doãn Họa giơ tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô, hỏi:
"Thế rồi con uống say à?"

"Không, con vẫn tỉnh lắm, chỉ là… tài xế nhà mình không hiểu ý con, chắc tại con nói không rõ lắm… Bác hiểu ý con đúng không?"

"Hiểu." – Doãn Họa mỉm cười gật đầu.

"Hehe." – Hứa Hân Đóa cười toe nhìn bà, cúi đầu dựa vào gần hơn. Doãn Họa liền giơ tay xoa đầu cô.

Động tác thân mật nhỏ này dường như từ lâu đã trở thành sự ăn ý giữa hai người, phối hợp cực kỳ tự nhiên.

Sau khi được xoa đầu, Hứa Hân Đóa vui ra mặt, lại lắc lư đứng dậy, đi về phía cây đàn piano, nói:
"Bác hiếm khi qua đây, để con đàn cho bác nghe nhé. Bác muốn nghe bài gì? Dù mấy hôm rồi con chưa luyện đàn…"

"Vui vậy thì đàn bài 'Vũ khúc chú cún' nhé."

"Dạ được."

Hứa Hân Đóa ngồi vào trước cây đàn piano, mở nắp đàn, không cần bản nhạc mà đàn thẳng luôn.

“Vũ khúc chú cún” là một bản nhạc cực kỳ vui tươi, phong cách sinh động đáng yêu, là một trong những tác phẩm hiếm hoi mang phong vị đó của Chopin. Dù Hứa Hân Đóa có hơi ngà ngà say, cô vẫn thể hiện được rất tốt.

Đồng Duyên nghe tiếng đàn piano từ dưới lầu, còn tưởng là Doãn Họa đang đàn, đến khi nhìn thấy là Hứa Hân Đóa thì cậu ngớ người luôn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.