Sau khi hai người ăn xong, cuối cùng cũng cảm nhận được sự liên kết với nhau, lập tức đổi lại cơ thể.
Kết quả là vừa đổi xong, Hứa Hân Đóa liền kêu lên: “Chết rồi, tôi còn gọi kem, nó còn chưa mang lên!”
Đồng Duyên ôm bụng, vẻ mặt khổ sở hỏi cô: “Dù là cơ thể của tôi, cậu cũng không thể ăn đến mức này chứ? Tôi cảm giác bụng muốn nổ tung rồi.”
“Haiz, thôi vậy, không ăn nữa.”
“Cái giọng tiếc nuối đó là sao hả? Đây gọi là ăn uống vô độ đấy!”
“Không sao, tôi có mang theo thuốc tiêu hóa.”
Cùng lúc đó, Lưu Nhã Đình bước vào phòng VIP. Sau khi vào một góc nhỏ, cô lờ mờ nghe thấy có tiếng trò chuyện. Nhìn qua khe vách ngăn, cô thấy Hứa Hân Đóa và Đồng Duyên đang ngồi cùng nhau, lập tức cảm thấy bực bội.
“Mẹ nó, chỉ định lên nghỉ một chút thôi mà, sao lại đụng phải hai người này chứ?”
Tuy nhiên, hai người đang ngồi trong góc phòng hoàn toàn không phát hiện có người mới bước vào. Lưu Nhã Đình cũng yên lặng như không khí ở gian bên cạnh, không phát ra tiếng động nào, nên bọn họ chẳng hề hay biết.
Lúc này Hứa Hân Đóa bỗng nhiên nói: “Đến giờ tôi vẫn còn nhớ lần mình bị văng ra khỏi rào chắn.”
“Lúc chín tuổi à?” – Đồng Duyên lười biếng hỏi lại.
“Ừ đó…”
Hồi đó, Hứa Hân Đóa đang trong cơ thể của Đồng Duyên, mải mê trượt tuyết đến nghiện, ban đêm cũng lén ra trượt tiếp.
Thật ra khu trượt tuyết đều có rào chắn – là loại lưới lớn được giăng ra, cách một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-khong-them-de-y-anh/2700032/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.