Giang Lê Tâm suýt nữa không đỡ nổi em, khi thấy em lao đến thì vô thức lùi lại vài bước.
Trong khi đó, các bạn nhỏ khác mới chỉ lê đôi chân ngắn ngủn chạy được nửa đường.
Cả đoàn khách mời và nhân viên đều trố mắt nhìn Mặc Hiểu Tinh, mắt chữ O mồm chữ A.
Khung bình luận lại lặng đi.
[...]
[...]
[... Đây là tốc độ của con người sao?]
[... Dù sao thì chắc chắn không phải tốc độ của chúng ta hồi nhỏ rồi.]
[Cũng không phải tốc độ của chúng ta bây giờ nữa.]
[Xin hỏi phải chăng trong gia phả nhà họ Mặc từng có vận động viên? Cỡ quán quân thế giới ấy?]
Đúng là có thật.
Mặc Vinh xem chương trình mà trong đầu cũng hiện lên một câu trả lời như vậy.
Mặc Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Giang Lê Tâm, sao lại đứng im rồi, đã bảo là cố lên mà? Sao lại không chạy nữa?
Đôi mắt nghiêm nghị của em khiến Giang Lê Tâm nhận ra không phải lúc ngẩn ngơ, vì mấy đứa trẻ khác đã chạy về gần đến nơi rồi. Cô liền xua tan hết mấy suy nghĩ lung tung, tiếp sức cho phần đường kế tiếp.
Nhờ màn thể hiện ấn tượng của Mặc Hiểu Tinh, ba người nhà họ Mặc dễ dàng trở thành gia đình đầu tiên được bốc thăm chọn nhà.
Mặc Tình Vũ tỏ ra đúng chất đàn chị: “Em rút đi.”
Mặc Hiểu Tinh rút đại một lá thăm.
“Nhà trên cây.”
Ngôi nhà xa nhất, tách biệt khỏi ngôi làng nhỏ, nằm ở lưng chừng núi.
[Cái đứa này, xui dữ trời! Ha ha ha ha!]
[Chạy nhanh nhất, bốc thăm dở nhất, công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-nha-giau-moi-ba-tuoi-da-ac-dien-roi/2781783/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.