Mặc Tình Vũ vừa thở hổn hển vừa nói: “Em gái ơi, em... có mệt... không đó...”
Mặc Hiểu Tinh nghiêm túc đáp: “Không mệt chút nào.”
Trong lòng Mặc Tình Vũ khóc ròng: Hu hu hu, nhưng mà mình mệt lắm rồi... Nhưng mình là chị mà!
Cô nhóc cắn răng không khóc, phải làm gương cho em gái!
Giang Lê Tâm đi bên cạnh cũng khóc không ra nước mắt, đến bọn trẻ con còn không than mệt, cô còn tìm đâu ra cớ để nghỉ ngơi đây…
Cầu xin các con mau khóc lóc than mệt đi mà, mẹ hoàn toàn chấp nhận được!
Đừng nói gì bọn họ, đến cả anh quay phim cũng sắp không chịu nổi, vác cái máy quay nặng trịch như vậy, đi trên đường núi gập ghềnh như thế, máy quay đã bắt đầu rung nhẹ rồi.
May mà máy quay đắt tiền, chế độ chống rung vẫn xuất sắc.
Chỉ là có khổ mà không nói nên lời thôi.
Đợi đến khi Giang Lê Tâm thật sự không không nổi nữa, ném hết cái gọi là tôn nghiêm của người mẹ sang một bên, mấy thứ đó không còn quan trọng!
Cô yếu ớt lên tiếng, giơ tay ra hiệu: “Mọi người... nghỉ một lát đi...”
Vừa nói xong, Mặc Hiểu Tinh đã cảm thấy bàn tay đang nắm tay Mặc Tình Vũ của mình mình bị tuột ra. Em quay đầu nhìn lại, thấy cô nhóc đã rúc vào lòng Giang Lê Tâm nghỉ ngơi.
Xung quanh ai cũng rã rời, ngồi nghỉ tứ tung.
Tất cả đều mang vẻ mặt kiệt sức.
Mặc Hiểu Tinh đứng một mình tại chỗ, khẽ lắc đầu, con người của thế giới này không được rồi.
Rõ ràng cha út đã nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-nha-giau-moi-ba-tuoi-da-ac-dien-roi/2781784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.