Giang Lê Tâm hơi căng thẳng, cô từng đến các nông trại sinh thái hái dâu, hái nho, nhưng trong núi thì cô chỉ nhận ra nấm, mà còn chẳng biết có độc hay không.
Mặc Hiểu Tinh vỗ vỗ ngực nhỏ, tự tin đảm bảo với đạo diễn: “Cứ giao cho cháu!”
Còn Mặc Tình Vũ thì tràn đầy kỳ vọng nhìn Giang Lê Tâm, mong mẹ sẽ dẫn đường.
Giang Lê Tâm đeo giỏ trúc, dắt hai đứa trẻ, để tránh tiếp xúc với cây độc, cô cho cả mình và hai đứa nhỏ đều đeo găng tay cao su y tế.
Thấy dưới gốc cây ẩm ướt phủ đầy rêu xanh có vài cây nấm nhỏ, Giang Lê Tâm lập tức vui mừng kéo hai đứa trẻ đến ngồi xổm xuống.
Nấm nhỏ màu trắng.
Giang Lê Tâm giảng giải kỹ càng: “Nấm càng có màu sặc sỡ thì càng dễ có độc, loại màu trắng thế này chắc là ăn được, chúng ta hái về trước, lát nữa để chú đạo diễn xác nhận lại rồi mới quyết định có ăn không nhé!”
Lần đầu Mặc Tình Vũ thấy nấm mọc từ trong đất, gật đầu thích thú: “Vâng ạ!”
Hai mẹ con cùng nhẹ tay hái từng cây nấm, cẩn thận đặt vào giỏ trúc.
Giang Lê Tâm bỗng thấy có điều không ổn: “Hiểu Tinh đâu rồi?”
Đảo mắt xung quanh, quả nhiên Mặc Hiểu Tinh lại biến mất!
Cô vừa định hoảng hốt, nhân viên công tác bên cạnh đã vội trấn an: “Không sao đâu, có chuyên viên quay phim đi cùng mà!”
Giang Lê Tâm cảm thấy mệt tim quá, đợi Mặc Hiểu Tinh quay lại, cô nhất định phải nghiêm túc dặn con bé không được tự ý chạy lung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-nha-giau-moi-ba-tuoi-da-ac-dien-roi/2781790/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.