“À đúng rồi, ngay cả Meo Meo cũng gào lên muốn ăn. Đúng là… Nó làm ra vẻ đáng thương, bà không nhịn được nên có cho nó một viên. Sau đó Tiểu Thái nói với bà là không thể cho mèo ăn đồ ngọt được, thế nên cho dù nó làm nũng cỡ nào bà cũng không cho nó ăn. Ai mà ngờ nhóc quỷ này lại nghe hiểu, nó không thèm đếm xỉa tới Tiểu Thái, không để cho con bé sờ nó lấy một cái.”
Bà nội Bạch nói tới chỗ này thì nhịn không được mà lắc đầu.
Bà ấy nhìn qua chỗ bé mèo trắng đang nằm sấp người lúc nãy thì phát hiện đã chẳng thấy tăm hơi nó đâu nữa rồi.
Bà ấy hơi sửng sốt, sau đó nói với Tô Tái Tái ở đầu dây bên kia: “Tái Tái, con mèo kia chắc lại nhân lúc bà và cháu nói chuyện điện thoại mà mở cửa chạy ra ngoài chơi rồi, bà phải tìm nó về mới được. Lát nữa bà lại nói chuyện với cháu tiếp nhé.”
“Vâng.” Vốn dĩ Tô Tái Tái tính nói: “Bà có thể cho con mèo này ăn cái gì cũng được”, nhưng sau khi nghe bà nội Bạch nói xong, cô quyết định tìm thời gian rồi nói chuyện này sau, sau khi nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại, cô tiếp tục khiêng cái rương gỗ đi về ký túc xá.
Bên kia, bà nội Bạch vừa để điện thoại xuống bàn vừa khẽ gọi: “Meo Meo? Meo Meo?”
Bà ấy chuẩn bị đứng dậy, đi ra ngoài phòng tìm.
Đúng lúc này, ở ngoài cửa truyền tới tiếng “meo~” nho nhỏ.
Tiếng kêu chọc cho bà cụ Bạch cười thành tiếng, còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789043/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.