🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“À đúng rồi, ngay cả Meo Meo cũng gào lên muốn ăn. Đúng là… Nó làm ra vẻ đáng thương, bà không nhịn được nên có cho nó một viên. Sau đó Tiểu Thái nói với bà là không thể cho mèo ăn đồ ngọt được, thế nên cho dù nó làm nũng cỡ nào bà cũng không cho nó ăn. Ai mà ngờ nhóc quỷ này lại nghe hiểu, nó không thèm đếm xỉa tới Tiểu Thái, không để cho con bé sờ nó lấy một cái.”

Bà nội Bạch nói tới chỗ này thì nhịn không được mà lắc đầu.

Bà ấy nhìn qua chỗ bé mèo trắng đang nằm sấp người lúc nãy thì phát hiện đã chẳng thấy tăm hơi nó đâu nữa rồi.

Bà ấy hơi sửng sốt, sau đó nói với Tô Tái Tái ở đầu dây bên kia: “Tái Tái, con mèo kia chắc lại nhân lúc bà và cháu nói chuyện điện thoại mà mở cửa chạy ra ngoài chơi rồi, bà phải tìm nó về mới được. Lát nữa bà lại nói chuyện với cháu tiếp nhé.”

“Vâng.” Vốn dĩ Tô Tái Tái tính nói: “Bà có thể cho con mèo này ăn cái gì cũng được”, nhưng sau khi nghe bà nội Bạch nói xong, cô quyết định tìm thời gian rồi nói chuyện này sau, sau khi nói hẹn gặp lại rồi cúp điện thoại, cô tiếp tục khiêng cái rương gỗ đi về ký túc xá.

Bên kia, bà nội Bạch vừa để điện thoại xuống bàn vừa khẽ gọi: “Meo Meo? Meo Meo?”

Bà ấy chuẩn bị đứng dậy, đi ra ngoài phòng tìm.

Đúng lúc này, ở ngoài cửa truyền tới tiếng “meo~” nho nhỏ.

Tiếng kêu chọc cho bà cụ Bạch cười thành tiếng, còn Hứa Tần Nhã đang nghe lén bên trong nói chuyện thì thót cả tim.

Bà ta đột ngột cúi đầu xuống, nhịn không được trong lòng thầm thấy sợ hãi, bà ta chẳng biết con mèo đó đã ngồi xổm trước mặt bà ta từ bao giờ.

Bé mèo trắng cách khe hở của cánh cửa nhìn chằm chằm vào Hứa Tần Nhã, đôi mắt nó quá sáng suốt, khiến bà ta sợ hãi.

Bà ta vội vàng xoay người đi, giả vờ như bản thân chưa từng tới đây.

Ai mà ngờ, con mèo kia chẳng có chút dấu hiệu báo trước nào, nhanh chóng nhào về phía bà ta.

Hứa Tần Nhã lập tức giơ tay lên chắn trước mặt, ngay tức khắc bà ta cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt trên cánh tay phải. Suýt chút nữa Hứa Tần Nhã đã gào thét đau đớn, bà ta cắn chặt môi dưới, cố gắng chịu đựng cơn đau.

Lúc này, ở trong phòng bệnh, bà nội Bạch đã đi tới trước cửa, Hứa Tần Nhã lo lắng bà ấy phát hiện mình đã từng tới, cũng không kịp xem vết thương thế nào, mà vội vàng che lấy nó rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Bé mèo trắng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Tần Nhã rời đi, cái đuôi sau lưng nó chậm rãi đong đưa.

Nó đang vô cùng hài lòng.

Lúc bà nội Bạch tìm thấy bé mèo trắng thì cũng nhìn thấy dáng vẻ này của nó.

“Hóa ra con ở đây.” Bà nội Bạch vừa cười nói vừa đi tới chỗ nó: “Bà còn tưởng con lại lén lút mở cửa chạy ra ngoài nữa chứ.”

“Meo~” Bé mèo trắng nghiêng đầu nhìn, rồi chạy về phía bà nội Bạch, nhỏ giọng kêu một tiếng. Sau đó nó nằm ngửa người ra, để lộ cái bụng nhỏ mềm mại, núng nính, chậm rãi mở to mắt, giống như đang nói: “Yêu bà ~”

Dáng vẻ dễ thương dịu dàng thế này, cho dù là bà nội Bạch cũng chịu không được, tâm hồn thiếu nữ bị kích động lên: “Ui cha…” Bà ấy cười, chậm rãi khom người xuống, ôm nó vào lòng.

Bà ấy ôm bé mèo trắng giống như đang ôm một đứa nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nó: “Lúc nãy bà gọi điện thoại cho Tái Tái. Bình thường mỗi lần bà gọi cho Tái Tái không phải con luôn muốn lại gần sao? Sao lần này ngược lại chạy ra ngoài thế kia?”

“Meo ~” Bé mèo trắng ở trong lồng ng.ực bà nội Bạch giật giật, tiếp tục dùng dáng vẻ đáng yêu nhìn bà ấy.

Dù sao thì những lúc thế này, chỉ cần nó đủ dễ thương là sẽ qua được thôi.

Quả nhiên, khi bà nội Bạch nhìn dáng vẻ này của nó thì lại nhịn không được “Ui cha…” một tiếng, nhẹ nhàng nắm vuốt móng vuốt của nó, giống như thể đang bế con nít, bà ấy vừa đi vừa đong đưa nó: “Sao mà con lại yếu ớt thế chứ ~ hả?”

Bà nội Bạch nhìn thấy trên móng vuốt của bé mèo trắng có dính cái gì đó đỏ đỏ, nghi ngờ sờ thử, rồi nói: “Con đi đâu mà dính bẩn thế này?”

Bà ấy ôm nó đi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Rửa móng vuốt cho con nào.”

“???” Không phải chứ, nó chỉ dính một chút thôi mà.

Bé mèo trắng kinh hoảng, tính toán lại tỏ vẻ dễ thương để qua cửa đã thất bại.

Sau cùng, nó ghét bỏ lắc lắc móng vuốt ướt sũng đang không hề thoải mái chút nào, tức giận với bà nội Bạch một phút.

Sau khi bà nội Bạch lấy cá khô nhỏ ra, bé mèo trắng ngay lập tức từ từ duỗi thẳng người ra, quay cả người lại, rồi vui vẻ điên cuồng chạy về phía bà ấy.

Hừ, chỉ tha thứ một lần này thôi đấy!

Bé mèo trắng nho nhã cắn một miếng cá khô nhỏ, nó nằm nhoài người ra, dùng hai chân trước che đồ ăn lại, vừa ăn vừa kêu lên nho nhỏ đầy vui vẻ.

Lần sau nó sẽ nhớ kỹ, sau khi cào người sẽ cố gắng lau sạch vết máu ở trên thảm.

Ở một bên khác, Hứa Tần Nhã ôm lấy cánh tay, hoảng hốt rời đi, bà ta chạy thẳng ra lối thoát hiểm, xuyên qua lớp cửa kính, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Sau khi xác định bà nội Bạch không phát hiện ra mình, bà ta cũng không ra ngoài nữa.

Hứa Tần Nhã đi giày cao gót, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Ngữ Dung.

Đầu bên kia bắt máy, Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp ngọt ngào gọi “Mẹ”, Hứa Tần Nhã đã ngắt ngang lời cô ta: “Ngữ Dung, bây giờ mẹ có chuyện rất quan trọng cần nói với con.”

Khựng lại một chút Hứa Tần Nhã không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi bổ sung: “Bà nội con lắm mưu kế thật đấy.”

Bạch Ngữ Dung nghe thấy thế thì tắt nụ cười, bước vội tới một góc khuất, quan sát trái phải.

Sau khi chắc chắn không có ai để ý tới mình thì mới nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ kể từ từ thôi. Bà nội có chuyện gì hay sao ạ?”

[Bà ấy thì làm gì có chuyện gì được, còn đang sống khỏe sống tốt kia kìa!]

Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy Bạch Ngữ Dung hỏi như thế thì không nhịn được mà chửi ầm lên: [Chẳng biết con bé kia kiếm đâu ra cao da lừa mà lừa được bà cụ, chẳng hiểu mô tê ra sao nó lại dụ được bà nội con đưa luôn đồ của ông hai cho nó. Đáng ra thứ đó phải đưa cho con mới đúng chứ!]

Bạch Ngữ Dung nghe mẹ kể mà ánh mắt trở nên sắc lẻm, ngoan độc, siết chặt lấy điện thoại.

Cô ta nhấp môi không nói gì đợi Hứa Tần Nhã vừa chửi vừa kể hết chuyện xong thì mới nói: “Thôi mẹ ạ. Lúc trước ba với mẹ có tìm một căn hộ nhỏ, giờ thì… Chỉ có thể nói là con không có duyên với đồ của ông hai thôi ạ. Hay là cứ đưa cho Tiểu Tái đi ạ?”

Ngoài miệng thì nói như thế chứ trong lòng Bạch Ngữ Dung đã thầm tính xem bản thân nên tìm thời cơ trộm cái thứ ấy đi hay là nhờ Trình Ngạn Xương…

Không được, không thể nhờ Trình Ngạn Xương được.

Suy nghĩ này chỉ vừa mới dấy lên đã bị Bạch Ngữ Dung gạt ngay đi. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.

Trong lòng đang tính kế đủ đường nhưng giọng điệu tủi thân của cô ta làm cho Hứa Tần Nhã nghe mà xót hết cả lòng nên bà ta vội an ủi Bạch Ngữ Dung: [Ngữ Dung, con cứ yên tâm. Thứ đó chắc chắn sẽ thuộc về con mà.]

“Thật sao ạ?” Bạch Ngữ Dung ra vẻ kinh ngạc nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý.

Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia điện thoại lại nói: [Ngữ Dung này, mẹ nghĩ kỹ lắm rồi. Thế này nhé, giờ mẹ sẽ đi mua vé bay tới thủ đô, nhân lúc con nhỏ đó chưa về nhà cũ thì mình đi lấy đồ trước. Dù sao thì ông Trần kia cũng chưa từng gặp Tô Tái Tái lần nào mà.]

“Như thế… Như thế có ổn không ạ?” Bạch Ngữ Dung tỏ vẻ do dự: “Nhỡ mà bà nội biết thì…”

[Chẳng việc gì phải sợ, mẹ gánh cho con cơ mà.] Hứa Tần Nhã nói.

“Vậy… Cũng được ạ.” Lúc này Bạch Ngữ Dung mới ra vẻ miễn cưỡng gật đầu, dừng lại đôi phút rồi nói: “Vậy sáng mai con đi đón mẹ nhé.”

[Được rồi, chờ mẹ con mình gặp nhau rồi nói tiếp.]

Hứa Tần Nhã nói chuyện với Bạch Ngữ Dung xong thì mới cúp điện thoại.

Cô chờ đó Tô Tái Tái.

Bạch Ngữ Dung bỏ điện thoại cuống, đắc ý nhìn vào khoảng không.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.