Đồng Nhược Thiến nghĩ như thế, quay qua cười với đạo diễn, nói: “Đạo diễn, hẹn gặp lại.”
“À…, hẹn gặp lại, cô Đồng.” Đạo diễn hoàn hồn, nhanh chóng nhìn về phía Đồng Nhược Thiến, nói chào tạm biệt. Tới khi cô ta lên xe, ông ấy vẫn nhìn theo tới khi cô ta rời đi mới quay lại nhìn theo hướng của chị Hà và đạo diễn La.
Vừa đúng lúc, ông ấy thấy hai người kia cũng đang nhìn theo chiếc xe đang chậm rãi rời đi.
Không biết là ai mà có thể khiến cho chị Hà và đạo diễn La tự mình đưa tiễn nhỉ?
Đạo diễn tò mò nghĩ.
Ở một bên khác, đợi khi xe đã chạy vào đường lớn, cửa kính xe cũng đã được kéo hết lên, Bách Trúc lập tức bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang ra.
Mùa hè đội cái này đúng là một loại cực hình.
Nhưng mà…
Bách Trúc nhìn qua người giấy nhỏ ló ra khỏi mũ trùm của Tô Tái Tái sau khi lên ô tô, nhịn không được liếc mắt trộm nhìn nó mấy lần.
Nhất là khi người giấy nhỏ chạy tới cửa phả của máy điều hòa không khí trong xe, dính người lên đó bay bay, càng khiến anh ấy cảm thấy rất thú vị.
Thậm chí, anh ấy còn nhịn không được hỏi: “Tiểu Tái, nó… Sau này có thể cho chú mượn nó để quay phim điện ảnh được không?”
Có thể bỏ luôn không cần làm hiệu ứng đặc biệt ở phần hậu kỳ đấy!
Tô Tái Tái nghe thế nhìn anh ấy bằng ánh mắt quái lạ, nói: “Rốt cuộc chú ghét mấy diễn viên trong phim mình tới độ nào mà muốn hù chết người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789078/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.