... À?
Tô Tái Tái chớp mắt.
Bất kể như thế nào cô cũng không ngờ rằng sao thầy giáo này lại khen chữ viết của mình?
Đừng bảo là Tô Tái Tái không ngờ được, ngay cả mấy người viện trưởng Lý còn chẳng ngờ tới.
Nhất là Chu Phổ, ánh mắt của ông ấy trợn tròn.
Sư huynh của ông ấy nói dễ nghe thì là người nghiêm cẩn nhưng nói khó nghe thì chính là soi mói.
Ông ấy thật sự khen người khác, nói mấy lời tốt đẹp?!!
Thật đáng kính ngạc.
Thầy ơi, sư huynh vì người mà đã hy sinh vô cùng nhiều.
Chu Phổ cảm thấy phải nhất định nhớ kỹ chuyện này, sau này có cơ hội thì sẽ kể cho phó viện trưởng Quách nghe.
"Cảm ơn?" Người *****ên tỉnh táo lại là Tô Tái Tái, cô nói lời cảm ơn, dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Thầy, phong thái của thầy cực kỳ ổn định, vừa nhìn đã biết là người tốt."
Tô Tái Tái gặp ai cũng khen "là người tốt".
Ngô Lục Lục đã được khen quá nhiều lần, ông ấy tỏ ra đã quá quen với lời khách sáo này rồi.
Nhưng hiển nhiên Nghiêm Thanh lại không biết điều này.
"Thật sao?" Ông ấy gật đầu tưởng thật, đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy bạn học Tô, em có hứng thú đến Luyện Đan Viện của chúng tôi học tập hay không?"
Nói thẳng đến mức khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đứng hình.
Mà Thẩm An đang ở một bên ngơ ngác chớp mắt, thầm hoàn thành câu nói vừa rồi chưa kịp nghĩ xong kia…
… Lúc đối thủ không biết xấu hổ, bất kể lấy lý do gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2789109/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.