Bà ta cũng thò đầu nhìn xem, sau khi nhìn thấy mười viên đan dược màu vàng trắng sáng bóng tròn vo nằm bên trong, bà ta lập tức “ôi chu choa” khoe khoang: “Những viên thuốc này khác với những viên tôi đã thấy trước đây, nó giống như… ngọc mỡ cừu vậy.”
Dứt lời, người thím họ lại nhìn sang Mễ Nhã và hỏi: “Mễ Nhã à, những viên thuốc này của cháu có công dụng gì vậy?”
Mễ Nhã đương nhiên biết người thím họ đang đưa chủ đề nói chuyện cho mình, nên cô ta mỉm cười lên tiếng, trông như thể đang giải thích cho thím họ, nhưng thực ra là đang nói cho Bối Trân nghe.
“Đây là Mỹ Dung Hoàn, có tác dụng tốt vô cùng.”
Cô ta dừng lại, để có thể thuyết phục được Bối Trân, cô ta còn nghiêng mặt qua để bà ấy chú ý đến má của mình, cô ta nói tiếp: “Lúc trước, cháu vô tình bị cứa vào mặt, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ để lại sẹo, nào ngờ sau khi uống viên thuốc này vào, bây giờ gần như không hề có sẹo. Bà Phụng hãy nhìn xem?”
Mễ Nhã vừa nói vừa đưa người về trước, để Bối Trân nhìn thấy kỹ hơn: “Bây giờ chỉ còn vết nho nhỏ mà thôi.”
“Đúng là vậy thật.” Bối Trân quan sát cẩn thận khuôn mặt của Mễ Nhã rồi kinh ngạc nhìn những viên thuốc, sau đó đưa tay nhận lấy hộp gấm: “Không ngờ những viên thuốc này lại có tác dụng tốt như vậy.”
Dừng một chút, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn hai người họ rồi cười nói: “Cảm ơn hai người, hai người đúng là có lòng mà.”
Thành công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2792284/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.