Ông ta cười xong, không ngừng lắc đầu, nói “Sai sai.”
Giám phẩm sư cau mày, nhìn ông ta, hỏi: “Ông ba Phụng, xin hỏi chuyện gì sai?”
“Đương nhiên là chuyện Ôn Phục Tử rồi.” Vừa mới cười xong, Phụng Hồng Bác nhìn mọi người, cuối cùng nhìn Tô Tái Tái, chỉ tay vào Bạch Ngữ Dung rồi thong dong mở miệng: “Ngữ Dung là người được tôi nhận làm cháu gái, tôi biết con bé muốn tham gia Phẩm Đan Hội nên đã lấy Ôn Phục Tử trong kho Luyện Khí của nhà họ Phụng tặng cho con bé.”
“Chỉ mong con bé có thể giành được thành tích tốt tại Phẩm Đan Hội. Không ngờ…” Phụng Hồng Bác thở dài lắc đầu: “Thế mà lại thành ra thế này.”
Ông ta nói xong lại nhìn về phía Tô Tái Tái: “Này cô gái trẻ, tuy Ôn Phục Tử không dễ kiếm nhưng chẳng lẽ cô cho rằng chỉ có thầy của cô mới có chúng hay sao? Nhà họ Phụng của tôi không có gì giỏi giang nhưng vẫn có một chút Ôn Phục Tử. Tôi nghĩ đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi.”
Lời này có lý.
Chưa biết chừng lại đúng là hiểu lầm thì sao?
Dù sao Tô Tái Tái và Bạch Ngữ Dung vốn đã có gút mắc ân oán, dưới sự ảnh hưởng của thành kiến mù quáng, đương nhiên cô sẽ cho rằng Bạch Ngữ Dung có vấn đề.
“Ồ, lời giải thích này cũng không tệ lắm.” Tô Tái Tái nhíu mày, nhìn Phụng Hồng Bác cười giả dối: “Không hổ là sống… Rất nhiều năm… Ông ba Phụng?”
Người khác nghe câu này thì chỉ cho rằng đó là một câu trào phúng đơn thuần.
Nhưng với Phụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2795136/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.