“Ừm.” Phụng Hồng Bác không chút để ý trả lời một tiếng: “Sau khi Bạch Ngữ Dung đi, dẫn người về.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, sau đó rút lui.
Để lại Phụng Hồng Bác đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn về hướng Bạch Ngữ Dung rời đi, hồi lâu sau cười lạnh một tiếng, rồi mới xoay người lên tầng.
Chơi trò tâm cơ với ông ta?
Chuyện cười.
Sau khi Bạch Ngữ Dung đi ra khỏi nhà họ Phụng, lập tức đi về phía khu biệt thự nhỏ.
Đây là chỗ ở Phụng Hồng Bác sắp xếp cho Hứa Tần Nhã, đẹp đẽ sang trọng, không hề kém hơn nhà họ Bạch khi trước một chút nào.
Nhưng mà… cho dù có đẹp đẽ, sang trọng tới đâu, thì cũng mang theo một sự lạnh lẽo, uể oải.
Bạch Ngũ Dung vừa mở cửa bước vào liền không nhịn được mà che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn xung quanh.
…Trong biệt thự nhỏ này có mùi lạ.
Hơn nữa…
Bạch Ngữ Dung vừa đi lên trên tầng, vừa nhìn bóng đèn một cái.
Cứ cảm thấy ánh sáng trong phòng âm u.
Đặc biệt là từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng nức nở như quỷ kêu gào, càng khiến cho căn biệt thự này có thêm một chút quỷ dị.
Người bị khóa trái trong phòng ngủ, chắc là luôn ngồi quỳ trước cửa phòng, ghé tai lên cánh cửa. Thế nên Bạch Ngữ Dung vừa đi lên tầng đã có tiếng móng tay cào cửa truyền tới, mơ hồ hét gọi: “Ngữ Dung! Ngữ Dung!”
Bạch Ngữ Dung nghe thấy mà ghét bỏ đầy mặt, sau khi bàn chân cẩn thận đá văng cái chén đựng cơm để bên cạnh cửa, mới cầm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-kim-that-xuong-nui-roi/2795160/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.