Edit : Hà Đoàn
Diệp Vân có chút kinh ngạc nghiêng đầu, lúc này mới tỉ mỉ nhìn vị sư muội duy nhất này– Sở Phi Nhi. Đến khi nhìn thấy kỹ khuôn mặt người trước mắt, Diệp Vân ngây dại, vô cùng sửng sốt đứng ngây tại chỗ.
Cô bé trước mắt có khuôn mặt mập mạp hồng hồng, đôi môi nho nhỏ đỏ rực, đang sợ hãi nhìn Diệp Vân, trong mắt lại mang theo nồng nhiệt.
“Thái nhi?” Diệp Vân lên tiếng kinh hô. Trong nháy mắt, dáng vẻ cô bé trước mắt kia, ánh mắt kia vô cùng giống với Diệp Thái khi còn bé sợ hãi nhìn mình như vậy. Khi đó Thái nhi cũng là sợ hãi như vậy nhìn mình, cẩn thận kéo vạt áo của mình để mình chơi trốn tìm cùng nàng. Bộ dạng khiếp đảm kia vô cùng cẩn thận, làm cho người ta nhịn không được tâm sinh thương tiếc.
“A?” Cô bé trước mắt – Sở Phi Nhi khó hiểu nhìn Diệp Vân đang thất thần, “Diệp sư huynh, huynh làm sao vậy?”
“A, không có gì. Muội tên là Sở Phi Nhi?” Diệp Vân lập tức khôi phục thái độ bình thường, cũng hiểu rõ đứa bé trước mặt này không phải Thái nhi, không phải là đứa nhỏ mà mình vẫn nhớ thương kia.
“Vâng, sư huynh. Huynh, huynh thực sự thật là lợi hại”. Sở Phi Nhi trong mắt hiện lên tia sáng hưng phấn nhìn Diệp Vân. Tiểu hài tử này chỉ đơn thuần là sùng bái thực thuần khiết, không có bất luận nhân tố gì.
Diệp Vân nhàn nhạt cười cười, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ sờ đầu Sở Phi Nhi. Mà thực chất ‘hắn’ so với Sở Phi Nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-ma/1647434/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.