Mạn La đế quốc hoàng cung
"Bệ hạ, sắc trời đã đã muộn, ngài nghỉ ngơi sớm một chút."
Ánh trăng nhô lên cao, dưới Mạn La các nơi nơi đều là một mảnh phấn hồng, gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng nhìn những cánh hoa bay xuống, thắng cảnh nhân gian kia, cho dù có chút lạnh lẽo, cũng trở thành một cỗ xúc động khác.
Đây là lễ vật Triệt nhi tặng hắn.
Phụ hoàng, ta nhất định cho ngươi xem thắng cảnh nhân gian.
Nhớ kỹ năm đó, Triệt nhi hai mắt sáng ngời nói cho hắn biết, có lẽ từ một khắc kia hắn bắt đầu một mực chờ đợi cảnh sắc này.
Đều nói, tửu bất túy nhân nhân tự túy (rượu không làm say ngươi, người tự say),mặc dù phong cảnh mê người, nhưng là người tự mê say.
"Nặc Kiệt, ngươi đi xuống trước, trẫm muốn ở đây một lát."
"Bệ hạ, Nặc tổng quản có việc phải làm , nô tài thay thế những ngày Nặc tổng quản đi vắng chiếu cố cuộc sống hàng ngày của bệ hạ ." Bệ hạ có thể vô ý gọi tên Nặc tổng quản, chắc chắn địa vị Nặc tổng quản trong lòng bệ hạ rất nặng.
Thiên Nguyệt Thần nghe xong mới nhớ tới, là hắn phân phó Nặc Kiệt đi chiếu cố Triệt nhi : "Ngươi cũng đi xuống đi, trẫm hiểu rõ."
"Cái này... ." Thái giám có chút khó xử, trước khi Nặc tổng quản rời đi đã nhắc nhở hắn cẩn thận chiếu cố bệ hạ .
"Thế nào? Lời của trẫm có vấn đề?" Thiên Nguyệt Thần chuyển hướng thái giám, hai đầu lông mày không thể hiện sự giận dữ nhưng lộ rõ khí chất khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-nguyet-chi-mi/1589506/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.