Triệu Quan và Đinh Hương theo hướng khác vượt khỏi đám hỗn loạn chạy về thạch môn, trước mặt tiếng hò hét vang trời, chắc đang chiến đấu. Chúng hải đạo lâm nguy không loạn, kề vai chống địch, giữ vững lối vào. Triệu Quan nhảy lên cao, thấy địch nhân tựa hồ chỉ có hơn mười người, ai nấy mặc đồ dạ hành, tay cầm trường đao sáng lóa, đâm chém loạn xạ, uy lực không thể chống nổi, không lâu sau có hơn mười hải tặc mất mạng. Đinh Hương nhíu mày: “Những người này võ công cổ quái, đao pháp hung hãn, không hiểu lai lịch thế nào?”
Triệu Quan ngưng thần nhìn một hồi: “Đinh Hương, muội có nghe thấy họ nói gì không?”
Đinh Hương lắng nghe: “Không hiểu được câu nào.” Đoạn tỉnh ngộ: “Đúng, họ không phải là người bản quốc.”
Triệu Quan gật đầu: “Chắc là sát thủ Triều Tiên quốc phái tới, trường đao của họ sắc như vậy, chắc họ là kẻ giết người trêи thuyền.”
Đinh Hương nói: “Thiếu gia, sao cậu biết Phác lão đại bắt Triều Tiên hoàng tử vì muốn bảo vệ y?”
Triệu Quan đáp: “Lúc đầu ta chỉ có ý nghĩ này, sau đó thấy võ công của nhóm hải tặc chưa đạt mức nhất lưu, không thể dùng kɧօáϊ đao giết người nên đoán được kẻ ra tay trêи thuyền không phải họ. Hơn nữa lúc Niên đàn chủ đề cập đến tiểu hoàng tử, vẻ mặt Phác lão đại cực kỳ quái dị, tựa hồ vừa kinh ngạc vừa lo lắng, mới cho rằng hắn giữ Triều Tiên hoàng tử lại để bảo vệ.”
Đinh Hương gật đầu: “Thiếu gia nói có lý.”
Triệu Quan trầm ngâm: “Đinh Hương, Triều Tiên quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/2038263/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.