Lăng Hạo Thiên nghe nàng khóc, lòng khó chịu vô cùng, một thiếu nữ yếu đuối tịch mịch như nàng, trừ ở trong sơn cốc tự đánh đàn cho mình nghe, lặng lẽ đợi cơn bệnh vô tình bòn rút tuổi xuân cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay còn làm gì được nữa? Những lời y nói lúc trước rằng nàng nên hạ sơn ngắn nhìn thế giới rực rỡ, hưởng thụ nhân sinh lạc thú…vv… quả thật vô cùng tàn nhẫn với nàng.
Lòng y chua xót xen lẫn hối hận, lên tiếng: “Tiêu cô nương, những lời tại hạ nói ở ngoại sảnh vừa nãy chỉ là nhăng cuội, mong cô nương chớ để trong lòng.”
Tiêu Nhu vẫn khóc tấm tức, y đến bên giường, khẽ thở dài: “Xin lỗi.” Tiêu Nhu không nén được nữa, gục trêи vai y khóc nức nở, hồi lâu mới ngừng.
Y để mặc nàng khóc thỏa thuê trêи vai, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, thấp giọng: “Thân thể cô nương thế nào?”
Tiêu Nhu đáp: “Muội vẫn khỏe.”
Y nói: “Khí mạch cô nương yếu lắm, để tại hạ giúp vận khí, tinh thần sẽ khá hơn.”
Tiêu Nhu định lên tiếng bảo y đừng phí lực vì mình, dù gì nàng cũng không còn sống được mấy ngày nhưng y không để nàng nói, đỡ nàng ngồi xếp bằng, đặt tay lên lưng nàng, chầm chậm vận khí. Từ lúc bốn năm tuổi y đã bắt đầu luyện nội công, hồn hậu tinh thuần, cộng thêm Vô Vô công và Thất Tinh nội công luyện thành trong động, hiện tại nội lực thâm hậu hàng đầu võ lâm, vận khí mấy vòng trong thân thể Tiêu Nhu khiến nàng thấy toàn thân nóng bừng, ích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/37258/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.