Lăng Hạo Thiên ra khỏi địa động, thấy trêи đầu trời xanh mây trắng, gió nhẹ mơn man, quanh mình hoa cỏ đưa hương, chim chóc líu lo, trong lòng sung sướиɠ, hít sâu một hơi không khí trong lành, dang rộng chân tay. Y tính toán rằng mình ở trong động chừng ngày rưỡi, bây giờ trời đang giữa ban ngày, gần giữa trưa ngày thứ ba, lòng y đâm ra hoảng hốt, không biết những gì trải qua trong động là ảo hay thật, ngầm vận nội tức, chỉ thấy khí mạch sung túc, hơn hẳn trước kia. Y đưa mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một hoa viên, cạnh đó có một tòa bát giác lương đình mới biết lúc trước mình vận kình nhấc cả tòa đình lên, đâm ra không dám tin. Y đến bên ao nước rửa mặt, nhìn cá lội tung tăng, óc bất giác nghĩ đến những chiêu thức mới, đều là những chiêu tuyệt diệu, tung mình nhảy lên diễn luyện, cảm thấy gân cốt thư thái, kinh mạch thông thoáng mới thở phào nhẹ nhõm. Ngoái nhìn thấy cạnh ao mọc nhiều cây táo, hái đầy vạt áo, ngồi xuống ăn thật no.
Y giải quyết nhu cầu cái dạ dày xong, nằm xuống bãi cỏ, gối hai tay nhắm mắt, cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt vô cùng thư thái. Đang lúc mơ màng chợt nghe ngoài xa vang lên tiếng đàn cực nhẹ mà phiêu diêu, trong vắt mà buồn bã, chợt chấn động tâm thần, tựa hồ để mặc thân tâm hòa vào tiếng đàn, thầm nhủ: “Tiếng đàn này chấn động tâm phách, siêu phàm tuyệt tục, không biết do ai tấu?” Tiếng đàn đến đi đều theo cơn gió,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/37263/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.