Hôm đó là mười chín tháng chín, ngày Quan Thế Âm Bồ tát xuất gia, khách chen vai thích cánh đến Phụng Ân tự cực đông, náo nhiệt cực độ. Hai người Lăng, Thích theo người ta vào miếu nhưng thấy khói hương mù mịt, người đến lễ bái nghìn nghịt, không thể nhìn rõ diện mạo bèn ra ngoài, đứng trước thạch trụ ngoài miếu quan sát.
Đúng lúc đó, trong biển người dày đặc, một chiếc tiểu kiệu bốn người khiêng nhẹ nhàng đến cửa chùa, theo sát là một tiểu tì làn môi đỏ tươi, ánh mắt đong đưa, quả nhiên có phong vận. Nàng ta đến trước chiếc kiệu, vén rèm lên nhẹ giọng: “Tỷ tỷ, đến rồi.”
Một chiếc tú hài đỏ tươi, mảnh mai gót sen ba tấc từ trong kiệu thò ra, chỉ nhìn chân cũng đoán được nữ tử này thân thể mỹ miều, phong tư động lòng người. Khách đến lễ bái đều tránh đường, đứng lại chiêm ngưỡng. Một cánh tay trắng ngần vén rèm kiệu lên, mỹ nhân chừng hai mươi tuổi duyên dáng bước ra. Nàng mặc y phục màu cánh sen, ống tay bó, váy màu lục nhạt, áo ngoài thêu mai rùa, tuy mười phần quý phái nhưng hết sức bắt mắt, tóc nàng búi lệch, đôi mắt ướt đong đưa hút hết hồn người.
Thích Kế Quang nhìn nàng ta ngẩn ngơ, khó lòng rời ánh mắt đi được, một người cạnh đó lên tiếng: “Là cô nương của Thiến Mai viện.”
Một người khác chêm vào: “Hóa ra là kỹ nữ, chả trách phong tình vạn chủng. Hắc hắc, thân thể này chỉ chốn phong trần mới có.”
Kiệu hạ xuống, nàng ta và tiểu tì cùng vào miếu, Thích Kế Quang muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-quan-song-hiep/37272/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.