Tôi chuyển sang gọi số khác, bấm số di động của Mạc Thiệu Khiêm. Trước kia, tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với hắn, dù hắn từng ép tôi phải thuộc lòng số điện thoại của mình. Đầu dây bên kia đổ một hồi chuông báo bận dài đằng đẵng, không có người nhấc máy. Tôi đợi rất lâu, cho đến khi tuyệt vọng.
Người trên đời này đều ruồng bỏ tôi cả rồi, tôi biết phải về đâu đây?
Tôi đi về phía trước, dọc theo lối vỉa hè, lững thững từng bước chân vô định, đến khi tới một công viên giữa đường. Công viên sáng ánh đèn, thỉnh thoảng có một vài bóng người qua lại, không đến nỗi quá quạnh hiu. Một gã ăn mày ngồi trên ghế đá, đang sắp xếp lại đống vỏ chai gã vừa thu lượm được. Chai lớn, chai bé đều bị gã đạp bẹp gí rồi nhét cả vào một chiếc túi rác cáu bẩn. Có thể do tôi đứng đó khá lâu nên gã mới ngẩng mặt và ngoác miệng cười với tôi. Khuôn mặt gã bẩn thỉu, hàm răng trắng nhờ, nhìn gã cười tôi mới sực tỉnh, thì ra là một gã điên.
Tôi giật nảy mình trước điệu cười của gã, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Khi lướt qua một tủ kính, nhờ ánh đèn phản chiếu, tôi mới thấy được dáng vẻ kinh hoàng của mình, mặt mày tái xanh, thần sắc đờ đẫn, chẳng khác gì một người điên.
Tôi hoang mang đứng giữa con phố, không một chốn đi về. Tôi không nhà không cửa, không bố mẹ, không thể về ký túc xá, không còn nơi nào để đi. Tôi cứ rảo bước, mãi đến lúc đêm thâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-son-mo-tuyet/289407/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.