Đến khi ngồi lên xe của Duy Tuấn Khang, Đỗ Tiểu Niệm mới biết lý do vì sao hắn không chịu xài bản đồ. Duy Tuấn Khang hai tay cầm vô lăng vừa cười xoà vừa nói:
“Lần đầu tiên tôi xài thì nó chỉ tôi ra sông cái, lần thứ hai xúi tôi chạy ngược chiều, suýt bị công an bắt. Lần thứ ba nó dẫn tôi chạy vòng vòng, cuối cùng đi lạc. Từ đó tôi thề sẽ không xài bản đồ nữa!”
Đỗ Tiểu Niệm nói với Duy Tuấn Khang:
“Sao vậy được? Tôi vẫn xài bình thường mà, trừ khi cậu xác định phương hướng kém!”
Tay Duy Tuấn Khang hơi cứng, miệng cũng giật giật tạo thành một nụ cười đầy gượng gạo. Đỗ Tiểu Niệm nói đúng rồi, Duy Tuấn Khang quả thật xác định phương hướng rất kém. Vì vậy nên từ nhỏ Duy Tuấn Khang rất ít khi ra đường, mà mỗi khi đi đều phải bám sát người lớn, lơ ngơ một phát là đi lạc.
Duy Tuấn Khang nhìn dòng người đứng xếp hàng trước mặt, chuyển chủ đề:
“Tiệm bánh mì ở đằng trước đúng không?”
Đỗ Tiểu Niệm đưa người ra phía trước một chút, đáp:
“Đúng rồi!”
Duy Tuấn Khang đỗ xe ở một chỗ gần đó rồi kéo theo Đỗ Tiểu Niệm xếp hàng. Cái nắng hơn 2 giờ chiều vô cùng gay gắt nên người xếp hàng cũng không nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt của Đỗ Tiểu Niệm và Duy Tuấn Khang.
Hai người mỗi người mua một ổ. Duy Tuấn Khang nhìn ổ bánh quá khổ tay, cảm thán:
“Nhiều quá! Không biết có ăn hết không?”
Đỗ Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-de-nhat/2533444/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.