Đang chìm đắm trong khung cảnh bi thương thì cả hồ sen như chấn động, liên hoa nhảy dựng lên, thoát khỏi mặt nước.
“Đi mau, nó tỉnh dậy rồi.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì sắc mặt nghiêm trọng lại, một thứ làm liên hoa mười vạn năm kiên kỵ thì chắc chắn sẽ rất mạnh, khí tức mà nàng cảm nhận được cũng rất mạnh.
Tiêu Nguyệt đang suy nghĩ thì bị một giọng nói cắt ngang. “Bạn cũ, lâu rồi không gặp.” (Ta tính để là cố nhân cho thuần trung nhưng đọc cái câu “Cố nhân, lâu rồi không gặp” nghe già quá, không hợp nên để bạn cũ luôn.)
Một bóng dáng từ phía dưới nước ngoi lên trước mặt nàng, miễn cưỡng có thể xem là một con … cá đi.
Con cá trông khá dễ thương, cả người tròn tròn, vay cá thì cụt ngủn đặc biết là một con mắt to tròn đang đảo qua lại nhìn về phía nàng.
Liên hoa nhìn thấy con cá này thì trực tiếp hét lên. “Cái gì thế này?”
Con cá nghe giọng của liên hoa thì thân hình chợt lóe, không ai kịp nhìn rõ con cá kia làm gì thì đã nghe tiếng liên hoa hét thảm. “Aaaaaa~ Đồ con cá ngu ngốc!”
Con cá làm lơ, lại bơi tới trước mặt Tiêu Nguyệt, trẻ con nói. “Bạn cũ, lâu rồi không gặp.”
Tiêu Nguyệt nhìn con cá kia khẽ hỏi. “Ngươi nói ta sao?”
Con cá nghe vậy thì lắc lắc thân mình, ừm… có thể xem là nó lắc đầu đi, chỉ vì nó quá to nên phải lắc cả thân, ừm chắc chắn là như vậy.
“Tiểu Ngư không phải là ngươi, Tiểu Ngư là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-nguc-phi/437370/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.