Tranh chấp này sợ là nhất thời không thể làm rõ ngay được, sắc trời u ám, sắp có bão rồi.
Phong Thiên Tuyết không muốn con mình bị dính nước mưa, nhất là Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ cơ thể đã yếu, vừa dính mưa liền bị cảm lạnh ngay.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam bảo, các con ở trong xe đừng đi lại tung tung, mẹ xuống xem một chút.
”
Phong Thiên Tuyết dặn dò bọn trẻ và đẩy cửa bước xuống xe.
“Mẹ chú ý an toàn!” Ba đứa trẻ đồng thanh nhắc nhở.
Con vẹt nhỏ trong túi Nguyệt Nguyệt thò đầu ra và nhìn xung quanh.
Nguyệt Nguyệt lấy ra một gói đồ ăn vặt nhỏ nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của con vẹt, đưa tay xoa cái đầu nhỏ đầy lông của nó: “Tiểu Tứ Bảo, nhịn thêm một chút nữa, sắp về đến nhà rồi!”
…
“Xin lỗi anh, tôi không cố ý.
” Lái xe taxi lo lắng giải thích, “Tất cả đều tại người phụ nữ đó, dẫn theo ba đứa trẻ và một đống hành lý, hại tôi bị quá tải nên mới không cẩn thận đâm vào xe của các anh.
”
Nói rồi, tài xế taxi chỉ trích Phong Thiên Tuyết, “Chuyện này cô cũng phải chịu trách nhiệm!”
“Dựa vào cái gì…”
Phong Thiên Tuyết đang định tiến đến nói lý thì lúc này cửa sổ của chiếc Rolls Royce đột nhiên hạ xuống.
“Bỏ đi, chủ tịch còn có việc quan trọng phải làm!”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lái lạnh lùng nói, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua mặt Phong Thiên Tuyết.
“Vâng!”
Người đàn ông mặc vest gật đầu đáp lại, nói với tài xế ‘Lần sau lái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-tai-tam-bao/1906868/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.