...5 năm sau...Một cô gái ôm trên tay hai đóa hoa hồng trắng, tay còn lại thì nắm lấy tay bé gái với đối mắt màu huyết và mái tóc dài mềm mượt màu xanh rêu, cũng đang ôm một đóa hồng trắng muốt. Cả hai cùng bước lên đỉnh đồi.
Khi đến nơi, vừa trông thấy ba ngôi mộ nằm kề bên nhau, đứa bé không khỏi sợ hãi, nép vào sau lưng cô gái ấy. Chỉ ló ra cái đầu nhỏ nhắn xinh xinh quan sát.
Cô gái bật cười, ngồi thụp xuống, cô ấy xoa đầu đứa bé.
-Không có gì phải sợ đâu con.
-Đó là mộ của ai thế mẹ?- Giọng nói trong sáng của trẻ thơ, ngây ngô hỏi.
-Đó là mộ của ông nội, ba nuôi và dì của con.- Cô mỉm cười.
-Sao con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến vậy?
-Từ từ rồi con sẽ hiểu hết thôi. Sau này mẹ sẽ kể cho con nghe nhiều hơn.
Cô gái khẽ nói và nắm tay bé gái ấy đến trước ba ngôi mộ.
-Bây giờ Di Đông đưa cho mẹ đóa hoa nhé!
-Hoa của mẹ đây ạ!- Cô bé ngoan ngoãn, lễ phép đưa bằng hai tay.
Cô đặt ba đóa hoa xuống từng ngôi mộ và nhẹ nhàng nói.
-Hôm nay là ngày giỗ của ba người. Dương Quân Sinh, hãy cho con gọi ba một tiếng "ba". Con biết, có lẽ ba sẽ không vui khi nhìn thấy đứa con dâu này. Nhưng xin ba, ở trên trời linh thiêng hãy soi đường cho con, để con có thể tìm lại và khuyên Quân Anh quay về. Đoàn tụ với gia đình. Âu Dịch Quân, em đã hoàn thành ý nguyện của anh, em đã sinh được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-than-hay-ac-quy-dau-moi-la-em/489423/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.