Ngày hôm sau, vẫn như mọi khi.
Nhưng hôm nay Triệu Tử An lại đi học muộn.
Vì tối qua cô phải làm việc khá nhiều.
Triệu Tử An bước vào với đôi giày bệt trắng quen thuộc bước vào sân trường.
Vắng tanh, im lặng.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, chẳng biểu hiện gì một lần nữa không nhanh không chậm đi về lớp của mình.
Trong lớp đang học tiết lý với ông thầy đã đứng tuổi.
Thầy chỉ lo dạy, mặc kệ phía dưới có quan tâm hay không? Bởi ông biết, ông không nên gây họa cho mình.
- Ê mậy.....nay con An Kỳ không đi học.
- nữ sinh A
- Haizzz...cái con đó chắc sợ đại tỷ mình rồi...vậy là may cho nó..- nữ sinh B xù xì lại.
- cô mà dám học ở cái lớp này....đại tỷ này...nhất định sẽ tặng quà cho cô mỗi ngày.....
- Hư...ư...-
Mike ho khan nhầm nhắc nhở mọi người trong lớp nên im lặng.
Mọi người trong lớp nghe thế cũng ngước lên chú ý trên bảng thì thấy Triệu Tử An bước vào.
Cô chỉ cúi đầu tỏ ý xin lỗi.
Nhưng nhóm nữ sinh thấy cô thì hất mặt ngồi nép vào tránh đường cho cô đi.
Sợ cô đi qua lây bệnh cho mình.
- Em kia....em đến muộn mà thái độ với tôi vậy hả? - thầy giáo đã từng nghe cô chủ nhiệm của cô phàn nàn về chuyện có một học sinh bị như vậy.
Và hơn hết ông ấn tượng với cái tên An Tử Kỳ.
Một cái tên rất đặc biệt.
Triệu Tử An nghe thế liền bấm bấm gì đó, sau đó đưa điện thoại lên.
Lớp thấy cô như vậy càng khinh miệt cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-than-tra-thu-xin-loi-vi-da-loi-dung-anh/2366661/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.