Sau khi Thôi Linh xuống xe, có quan viên dẫn nàng tới bên kiệu nhỏ đợi sẵn bên cổng thành, cung kính mời nàng lên kiệu nghỉ tạm. Bên này sẽ yên lặng chờ đám thị vệ hoàn tất việc kiểm tra, rồi mới hộ tống nàng nhập kinh, về tới Tĩnh Uyển.
Tĩnh Uyển là một trang viên trong Kinh Kỳ, nằm về phía tây Đại Long Cung, nối liền thành nội Đại Long. Nơi đây xưa nay vốn là chỗ nghỉ tạm của vương công quý tộc mỗi dịp triều hội. Mười năm trước, khi tiên đế thọ đại khánh, Thôi Linh từng theo phụ mẫu vào cung dâng thọ lễ, nên vẫn còn ít nhiều ấn tượng với Tĩnh Uyển.
Ngân Thúy đứng bên kiệu, lẽ ra nên ngẩng đầu nhìn quanh, thưởng thức cảnh phồn hoa rực rỡ của Kinh Kỳ, song vừa nghĩ đến cuốn ' Kinh Kỳ du ký ' từng ghi lại biết bao bi thương, nàng bỗng thấy hứng thú nguội lạnh, chỉ buồn bã cúi đầu đá đá mấy hòn sỏi dưới chân. Thôi Linh ngồi trong kiệu cũng chẳng thấy hứng thú gì, liền vén màn kiệu, khẽ gọi: "Lấy cho ta một quyển sách." "Vâng." Ngân Thúy xoay người trở lại xe ngựa. Lúc này đám quan viên đang dời rương sách xuống, kiểm tra xong xuôi sẽ chuyển sang một cỗ xe khác để cùng đưa về Tĩnh Uyển. Thôi Linh chưa buông màn, ánh mắt dừng lại trên một chiếc kiệu nhỏ cách đó không xa. Một nữ tử váy trắng đang vén rèm bước vào, theo sau là một thiếu niên cầm dù che nắng. Khi người kia thu dù lại, bóng lưng ấy khiến nàng có cảm giác từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855262/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.