Hàn quân rút lui, Kinh Kỳ giữ vững thành công.
Tin thắng truyền về Đại Long cung, Thôi Lẫm mấy ngày nay thấp thỏm không yên rốt cuộc cũng được an lòng. Long nhan rạng rỡ, lập tức hạ chỉ ban thưởng cho Yến Vương phủ, ca ngợi nghĩa khí quyết tử giữ thành Kinh Kỳ.
Toàn thành hân hoan. Những quan viên từng muốn lặng lẽ đào tẩu nay không trốn được, rối rít dâng sớ lên triều đình, xin từ quan tạ tội.
Ban đầu Tiêu Chước chỉ giả vờ ngất, nhưng đầu gối Linh muội muội lại mềm mại ấm áp, khiến nàng không kìm được thả lỏng, thật sự ngủ thiếp đi một lát. Xe ngựa dừng lại trước y quán, Thôi Linh khẽ dặn Ngân Thúy xuống xe trước, mời đại phu đến trị thương cho Tiêu Chước.
"Vâng." Ngân Thúy vừa đi, trong xe chỉ còn hai người. Thôi Linh lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiêu Chước, trong lòng vẫn còn chưa nguôi nỗi xúc động. Trước kia cứ ngỡ Tiêu Chước chỉ là một quý nữ kiêu kỳ được nuông chiều từ nhỏ, không ngờ nàng có thể chém giết trong rừng sâu, một đường liều mạng trở về bảo vệ Kinh Kỳ. Nụ cười rực rỡ của nàng dưới chân thành vẫn như in trong tim Thôi Linh, chỉ cần nhớ đến, trái tim như có gì đó âm ấm dâng lên. Ánh mắt Thôi Linh rơi xuống cánh tay trái bị thương của Tiêu Chước. Băng vải đã bung ra, vết thương mấy ngày không được xử lý, đã mưng mủ, e là sau này phải khổ sở điều dưỡng. Tiêu Chước nghe hơi thở của nàng khẽ đổi, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855299/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.