Năm Thái Bình thứ hai, mùa đông. Tuyết lớn phủ kín Kinh Kỳ. Khắp đường phố, người người hối hả mua sắm đồ Tết. Đại Đại ngồi trong cỗ kiệu mềm, đang trên đường tới phủ Thượng thư Hộ bộ. Dọc đường ngẫu nhiên có tiếng rao hàng vang dội át cả tiếng bước chân kiệu, toàn là các hàng rong bán son phấn, túi thơm. Đại Đại vén rèm kiệu, đưa mắt nhìn ra ngoài. Qua giao thừa chính là năm mới Đại Ung. Nhớ lại năm ấy Hàn Thiệu Công tạo phản, nàng từng cải trang giả nam, suýt nữa rời khỏi tòa thành này. Nào ngờ cuối cùng vận mệnh run rủi, lại chính tại nơi đây mà an cư bén rễ. Nghĩ đến chốn ấm áp ấy, khóe môi Đại Đại bất giác nở nụ cười, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ bán đậu hũ non bên đường. "Dừng kiệu." "Dạ, đại nhân." Kiệu phu lập tức dừng lại. Đại Đại bước xuống từ cỗ kiệu, bộ quan phục đỏ rực dưới trời tuyết càng thêm rực rỡ chói mắt. Nàng đi thẳng tới quán đậu hũ nhỏ, chủ quán là một tiểu nữ oa chỉ chừng mười ba tuổi. Tiểu nữ oa thấy Đại Đại tới gần, vội đặt quyển sách trong tay xuống, bước tới chào: "Nhà ta có đậu hũ ngọt và mặn, đại nhân muốn dùng loại nào ạ?" Ánh mắt Đại Đại liếc qua trang sách vừa được đặt xuống, là quyển vỡ lòng giản đơn nhất. "Những chữ trong sách ngươi đều nhận ra sao?" Tiểu nữ hài hơi sững người, rồi gật đầu thật khẽ: "A tỷ đã dạy cả rồi ạ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thien-thu-mong-luu-dien-truong-ngung/2855391/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.